Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Thế Luân nói: Cũng không hẳn vậy, tôi thủy chung không thích hiện trạng thương trường trong nước, buôn bán và chính trị quan hệ quá chặt chẽ vói nhau, dưới dạng này, kiếm tiền thì dễ nhưng gặp chuyện không may cũng dễ, hôm nay xuân phong đắc ý, không khéo ngày mai sẽ thành tù nhân. Tiết Thế Luân hiểu rất sâu về nghiệp giới trong nước.

Trương Dương nói: Chỉ cần giữ khuôn phép thì kinh thương ở trong nước cũng không có vấn đề gì.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Nếu ở trong một môi trường quá chú trọng quy tắc, tất nhiên sẽ không có vấn đề, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là phổ biến không tuân thủ quy tắc, anh đi theo cái gọi là quy tắc, kết quả tất nhiên sẽ bị đụng vỡ đầu. Tôi có nguyên tắc của tôi, nếu tôi không muốn lựa chọn nước chảy bèo trôi thì tôi chỉ có thể lựa chọn rời xa tất cả những cái này.

Trương Dương nhìn Tiết Thế Luân, hắn không hiểu gì về Tiết Thế Luân, những lời chính nghĩa lẫm nhiên này của Tiết Thế Luân hắn cũng không thể tin hoàn toàn, nhưng vẻ mặt chân thật của Tiết Thế Luân thì lại khiến hắn không khỏi tin vài phần, từ trong lời nói của Tiết Thế Luân Trương Dương nghĩ tới mình, bên trong quan trường chẳng phải đã hình thành quy tắc cố hữu ư, mà mình trong quan trường hiện nay hiển nhiên là một ngoại tộc, hắn không lựa chọn nước chảy bèo trôi, cũng không bị đụng đến đầu rơi máu chảy như lời lời Tiết Thế Luân, lịch lãm bốn năm trong quan trường, chẳng những không bị người khác quật ngã, ngược lại càng sống càng dễ chịu, từ đó cho thấy lời nói của Tiết Thế Luân chưa chắc đã hoàn toàn đúng. Trương đại quan nhân nói: Lá rụng về cội, chú Tiết chưa từng nghĩ tới trở vè ư?

Tiết Thế Luân thở dài nói: Cũng nghĩ tới rồi, bên ngoài có tốt đến mấy thì cũng không phải là quê hương của mình, khi tôi đi đã nói với mình, đợi khi tôi gây dựng được một phen sự nghiệp rồi thì tôi sẽ về, nhưng khi sự nghiệp của tôi thành công rồi mới phát hiện tất cả ở đây đều đã thay đổi.

Trương Dương nói: Thay đổi thế nào?

Tiết Thế Luân nói: Có lẽ là quê hương không thay đổi, người thay đổi chính là bản thân tôi, ở nước ngoài, tôi coi mình là một dị khách, nhưng về trong nước, tôi hiện tại không tìm thấy cảm giác quy chúc, đại khái đây chính là sự bi ai của tôi, cũng là cái giá phải trả cho lựa chọn của tôi. Y cầm chén rượu lên nói: Cậu có thể hiểu tôi không?

Trương Dương nói: Hiểu một chút.

Tiết Thế Luân cười nói: Cậu không có kinh lịch như tôi, cậu không thể hiểu được cảm thụ của tôi đâu.

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, tôi sao không minh bạch? Tôi từ triều Đại Tùy cô đơn một mình tới năm 90, tôi mới chính là dị loại thực sự, có điều hiện tại tôi cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác quy chúc, nếu như ném tôi lại về thời Đại Tùy, tôi sợ rằng sẽ không thích ứng.

Trương Dương nói: Chú Tiết, thật ra lời nói mới rồi của chú khiến tôi cảm thấy một chút cộng hưởng, tỉnh cảnh của tôi ở trong quan trượng cũng tương tự như vậy.

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Quan thanh của cậu tôi cũng có nghe nói, có điều thành tích trước mắt của cậu không tồi.

Trương Dương nói: Vận khí tốt thôi, chú Tiết, tôi nghe nói chú năm đó bỏ chính theo thương à?

Tiết Thế Luân gật đầu nói: Tôi không ưu tú như cậu, chỉ làm tới cấp phó ban, về sau cảm thấy sức hấp dẫn của thương trường lớn hơn là sĩ đồ.

Trương Dương nói: Tôi đối với kinh thương thì không có hứng thú gì, luôn cảm thấy sự khiêu chiến trong thương trường không kích thích bằng sĩ đồ.

Tiết Thế Luân cười cười với vẻ ý vị thâm trường, y nói khẽ: Thật ra tôi đối với hiện trạng của quan trường không hài lòng lắm, năm đó chính là xuất phát từ sự thất vọng đối với quan trường cho nên mới lựa chọn rời khỏi.

Trương Dương nói: Vì sao lại thất vọng?



Tiết Thế Luân nói: Có một số tệ đoan là tích lũy lâu dài lại mà có, lịch sử lâu đời bao nhiêu thì quan trường cũng lâu đời bấy nhiêu, văn hóa quan trường lắng đọng lại mấy ngàn năm là số một trong các quốc gia trên ở thế giới, nhưng tệ đoan cũng ùn ùn tích lũy. Y chậm rãi hạ chén rượu xuống, nói: Cổ kim nội ngoại, sự tham dục của nhân loại đối với quyền lực là không có điểm dừng, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, quyền lực vận dụng thích đáng thì có thể tạo phúc cho xã hội, tạo phúc cho nhân dân, nhưng quyền lực một khi bị lạm dụng sẽ nảy sinh vô số khuyết điểm.

Trương Dương cười nói: Chú Tiết nhìn quan trường trong nước thấp vậy ư?

Tiết Thế Luân nói: Tôi thủy chung cho rằng, quyền lực là một con hổ, muốn nắm chắc phương hướng chính xác nhất định phải có sự giám thị hữu hiệu, thiếu sự giám thị quyền lực, chỉ sẽ bị lạm dụng, rồi sẽ thành một con hổ đói làm nguy hại cho dân chúng! cậu có biết không, quốc gia bởi vì sự lạm dụng quyền lực mà con số tổn thất và lãng phí hàng năm kinh người đến thế nào không?

Trương Dương nói khẽ: Quả thực là vậy, nhưng loại hiện tượng này không chỉ tồn tại trong nước.

Tiết Thế Luân thở dài nói: Không nói chuyện quốc sự nữa, tôi chỉ là một thương nhân hy vọng quốc gia của mình trở nên tốt hơn, từ trên người cậu, tôi nhìn thấy một số hy vọng, nếu mỗi một quan viên của chúng ta đều cẩn thận dùng quyền lực trong tay mình, đều đối xử tử tế với nhân dân của mình, vậy thì tôi tin không lâu nữa, nước ta sẽ trở thành cường quốc.

Trương Dương nói: Chú Tiết, từ trong những lời này của chú tôi có thể thấy được, chú có một tầm lòng son.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Tôi chỉ sợ không ái quốc như cậu nói đâu, có điều tôi ở bất kỳ lúc nào cũng nhớ rõ mình là người người Trung Quốc.

Tiết lão khi tỉnh lại thì đã là rạng sáng, mượn ánh đèn ở đầu giường, có thể nhìn thấy Tiết Thế Luân đang nằm trên sô pha cạnh giường, phát ra tiếng ngáy nhỏ. Tiết lão nhìn con trai, trong ánh mắt hiện ra vẻ cảm động, hộ sĩ phục trách trực định lên tiếng thì Tiết lão ra hiệu im lặng, ông ta cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, không ngờ kéo máy giám thị xuống, bước xuống giường.

Hộ sĩ vội vàng chạy tới ngăn cản thì Tiết lão cười cười, nói khẽ: Tôi không sao! Hộ sĩ muốn đỡ ông ta thì Tiết lão xua tay, tỏ vẻ không cần, ông ta đi tới ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn khuôn mặt Tiết Thế Luân một cách nhập thần, ông ta bỗng nhiên phát hiện tóc mai của con trai đã bạc rất nhiều, bỗng dưng nhớ lại quá khứ, nhớ tới năm tháng con trai còn phong nhã hào hoa, Tiết lão cảm thấy có chút chua xót, già rồi, bất kể là ông ta hay là con trai đều không thể chống lại được năm tháng, mấy năm nay ông ta bận bịu chính vụ, lại lơ là với con trai, Tiết lão cầm chăn lên nhẹ nhàng đắp cho Tiết Thế Luân.

Động tác rất nhỏ vẫn khiến Tiết Thế Luân tỉnh lại, y mở to mắt, thấy cha đang ở trước mặt, cả kinh nói: Cha, sao cha lại ngồi dậy?

Tiết lão mỉm cười nói: Cha không thể nằm trên giường cả đời được.

Tiết Thế Luân vội vàng đứng dậy, đỡ cha muốn đưa ông ta lên giường năm lại, Tiết lão lắc đầu nói: Nằm đến nỗi cả người lên men rồi, còn nằm nữa thì không bệnh cũng nằm ra bệnh, cha cảm thấy đỡ nhiều rồi.

Tiết Thế Luân nói với hộ sĩ đó: Vì sao không gọi tôi dậy?

Tiết lão nói: Là cha bảo cô ta đừng đánh thức con, mấy ngày nay con chưa được ngủ ngon rồi, cứ ngủ tiếp đi, cha ngồi bên cạnh ngắm con.

Tiết Thế Luân cười nói: Cha, con cũng không phải là trẻ con! Y nhìn đồng hồ rồi ngáp một cái: Tối nay uống mấy chén với Trương Dương, không ngờ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tiết lão nói: Ngủ đi, đã mấy ngày không được ngủ ngon rồi.



Tiết Thế Luân nói: Cha, con bình thường đa số thời gian đều ở Bắc Mĩ, lệch giờ với giờ trong nước, con không mệt. Y khuyên cha trở lại giường, hộ sĩ lại lắp máy giám thị lên cho lão gia tử, nhìn thấy chỉ số ở các phương diện của Tiết lão đều rất bình thường, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, Tiết Thế Luân bảo hộ sĩ đi nghỉ ngơi, mình ở đây được rồi.

Tiết lão nói: Ngày mai cha có thể xuất viện chưa?

Tiết Thế Luân nói: Chuyện này con không làm chủ được, phải nghe bác sĩ.

Tiết lão nói: Trương Dương đã nói vói cha rồi, sau phẫu thuật một ngày là có thể xuất viện. Tiết lão hiển nhiên có chút sốt ruột.

Tiết Thế Luân không nhịn được cười nói: Cha, hiện tại cha quả thực đã tôn thờ Trương Dương rồi.

Tiết lão nói: Nếu không có hắn, cái mạng già này của cha chỉ sợ đã hết rồi, phóng mắt khắp trong và ngoài nước, còn có bác sĩ nào có bản sự như hắn? Thằng ôn này rất có năng lực.

Tiết Thế Luân nói: Đúng là một người trẻ tuổi có tài.

Tiết lão nói: Không biết vì sao? Nhìn thấy hắn, cha luôn không nhịn được mà nhớ tới con lúc còn trẻ, cũng kiệt ngạo bất tuân, tự cao tự đại như vậy?

Tiết Thế Luân cười nói: Có ư? Con cũng có lúc ngông cuồng như hắn ư?

Tiết lão nói: Từng có! Nói tới đây ông ta tạm dừng một chút, nhìn tóc mai đã bạc của con trai, nói khẽ: Thế Luân, con cũng có rất nhiều tóc bạc.


Tiết Thế Luân nói: Có từ lâu rồi, gần đây không nhuộm tóc cho nên lộ ra.


Tiết lão cảm khái: Người ta có mạnh đến mấy thì cũng không thể đối kháng với thời gian, ở trước mặt thời gian, tất cả mọi người sẽ bại trận.


Tiết Thế Luân nói: Cho nên trên thế giới này không ai vĩnh viễn là người thắng, ai cũng sẽ thất bại.


Tiết lão nói: Trở về đi! ông ta nhìn thẳng vào hai mắt con trai, không biết vì sao đôi mắt có chút đỏ lên.


Tiết Thế Luân cầm tay cha, nói khẽ: Cha, con đã đi lâu lắm rồi, đã quên cả đường về nhà rồi.


Tiết lão nói: Cha còn sống, còn đi được, cha sẽ đón con, cha có thể tự mình dẫn con về nhà.


Cha, con đồng ý với cha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK