Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt đẹp của Thì Duy trợn tròn lên : "Anh không phải đang toan tính điều gì chứ?"

Trương Dương nói : "Tôi từ xa xôi chạy đến đây, tình cảm của chúng ta là tình cảm, nhưng mà mấy người cũng không thể bắt tôi làm không công được, cái này ... Lát về tìm bí thư Kiều nói một chút, đề bạt tôi lên làm cấp chính xử, con người của tôi có da mặt mỏng lắm, không dám trực tiếp nói với Kiều lão"

Kiều Mộng Viện biết Trương Dương nói giỡn, cũng không xem là thật, ở một bên mỉm cười.

Thì Duy thì tưởng là thật, tức giận chỉ vào mặt của Trương Dương mắng : "Cái đồ tiểu nhân bỉ ổi! Không phải chỉ là nhờ anh xem bệnh thôi sao? Vậy mà còn nói điều kiện nữa chứ, chị họ của tôi đã ra sức giúp anh lúc anh quậy phá Kim Toa, cực khổ rất nhiều, sao anh lại không nói gì hả? Có phải là nên tìm anh nói điều kiện không?"

Kiều Mộng Viện không ngờ Thì Duy lại lôi cả chuyện này ra nói, mặt ngọc không khỏi đỏ lên, nói : "Nha đầu kia, nói bậy bạ gì đó?"

Trương Dương nhìn thoáng qua hướng của Kiều Mộng Viện, trong lòng không khỏi cảm kích, tuy rằng hắn cũng không sợ Hải Sắc phu nhân gì đó, nhưng mà chuyện của Kim Toa nếu như không phải là do Kiều Mộng Viện đứng ra, thì nói như vậy cũng không dễ giải quyết đâu, Kiều Mộng Viện đối với mình quả thật không tồi, Trương đại quan nhân lại là một người tri ân báo đáp, nhất là đối với con gái đẹp, chỉ cần người ta có ân với hắn, thì thằng nhãi này liền nghĩ ngay đến việc lấy thân báo đáp, hắn luôn cảm thấy cái quý giá nhất của mình chính là thân thể mình.

Kiều Mộng Viện nói : "Nếu anh thật sự muốn cái cấp chính xử ấy, trở về tôi sẽ nói với cha tôi một tiếng"

Trương Dương cười ha hả nói : "Nói đùa thôi, các người lại coi là thật, chuyện nhỏ như vậy mà phải đi nhờ bí thư Kiều, chẳng phải là làm trò cười cho người ta sao, nếu như cô thật sự muốn giúp tôi thăng chức, thì trực tiếp kêu ông ấy đề bạt tôi lên làm cán bộ cấp phòng luôn đi, chức nhỏ quá là bất kính đối với bí thư Kiều"

Kiều Mộng Viện cười nói : "Chuyện này anh không nên tìm cha tôi, anh hẳn là nên đi tìm tỉnh trưởng Tống!"

Thì Duy cũng nói theo : "Đúng vậy, anh đi tìm tỉnh trưởng Tống đi, ông ta không phải là cha vợ tương lai của anh sao?" Trương Dương bị phản bác một câu, làm xấu hổ ho khan hai tiếng : "Tôi thăng quan dựa vào bản lĩnh của mình, tôi không có dựa vào mấy cái quan hệ đó"

Thì Duy nói : "Ngoài miệng thì nói nghe hay lắm, thật ra anh là người thích đi quan hệ nhất, nếu như không có cha vợ tương lai làm tỉnh trưởng, có phó tổng lý là cha nuôi, một người trẻ tuổi như anh có thể được nhắc lên đến cấp phó xử sao?"

Cái miệng của Thì Duy đúng là quá lợi hại.

Trương Dương bị nói làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng lên : "Tôi ... nha đầu kia, tôi không có dựa vào người khác như vậy, tôi dựa vào công tác của chính mình ..."

"Được rồi! Giữ lại lời nói dối của anh để lừa thiếu nữ vị thành niên đi!"

Trương Dương nói : "Cái miệng của cô càng ngày càng lợi hại, có phải là gần đây bực tức lớn không?"

Thì Duy nói : "Thấy anh là tức lớn!"

Trương Dương nói : "Vậy tôi đây giải tức miễn phí cho cô!"

Thì Duy nghe thấy hắn đùa giỡn mình, liền vung tay lên đánh, Trương đại quan nhân đã sớm có chuẩn bị rồi, liền cười vui vẻ trốn vào trong hoa viên ...

Trương đại quan nhân đang lo chạy trốn, thì bỗng nhiên có một người vung tay hung hăng đánh về hướng của hắn, Trương Dương nao nao, công lực của hắn tuy bị tổn hao nghiêm trọng, nhưng mà phản ứng cũng không chậm, thân thể hơi nghiêng, khó khăn tránh thoát một đấm đó, vỗ một chưởng lên tay của đối phương, nếu là bình thường, một chưởng của Trương đại quan nhân có thể vỗ nát đá núi, chỉ là trạng thái thân thể của hắn bây giờ đang trong thời gian kém cỏi nhất. Một chưởng này tuy rằng vỗ trúng tay của đối phương, nhưng không tạo thành bất kỳ thương tổn nào với người ta cả, chỉ nghe thấy đối phương phát ra một tiếng hừ lạnh, bàn tay cứng như sắt quét ngang qua, Trương Dương dùng cả hai tay để đỡ, chỉ cảm thấy lực lượng của đối phương như cuồng phong vũ bão đánh vào cánh tay của mình, làm cho hắn có cảm giác như là châu chấu đá xe, thân thể lảo đảo về phía sau mấy bước, công kích của đối phương uyển chuyển như sóng triều, một cơn rồi lại một cơn, một cước đá lên ngực của Trương Dương, trong lúc khẩn cấp Trương Dương chỉ có thể dùng hai tay để che lại. Lúc này thì Trương đại quan nhân đã chịu không nổi, bị một cước toàn lực của đối phương đá bay ngược ra ngoài, bay xa gần năm mét, ngã chổng vó xuống bụi hoa hồng gai, vô số gai nhỏ đâm vào cơ thể của Trương Dương, cái này chỉ là bị thương ngoài da thôi, còn một cước mang lực lượng cường đại của đối phương, đã làm cho ngực của Trương Dương khó chịu, không kịp thở ra hơi luôn, phụt! Phun ra một ngụm máu tươi.

Xa xa truyền đến tiếng kinh hô của Kiều Mộng Viện và Thì Duy : "Dừng tay!"

Hai người vội vã chạy đến, người đàn ông trung niên đang định lao về hướng của Trương Dương mà ra tay liền thu chiêu lại, người này là cảnh vệ bên cạnh Kiều Lão, Chung Trường Thắng, gã ta mới từ bên ngoài trở về, nên không biết Trương Dương là khách của nhà này.

Kiều Mộng Viện thấy Trương Dương bị đánh đổ máu, không khỏi tái mặt lại, thất thanh kêu lên : "Anh chảy máu rồi!"

Lúc này Kiều Bằng Phi từ trong con đường nhỏ đi ra, chính là hắn đã xúi giục Chung Trường Thắng đột nhiên ra tay với Trương Dương, nhưng mà Kiều Bằng Phi thật không ngờ Trương Dương lại không thể chịu nổi một đòn, bị một đấm một đá của Chung Trường Thắng mà biến thành bộ dạng này, nếu sớm biết như vậy, hắn đã tự mình ra tay rồi.

Từ lúc sống lại đến giờ Trương Dương vẫn chưa bị người nào đánh thảm như vậy, mà còn ngay trước mặt hai vị mỹ nữ, hình tượng anh hùng đã hoàn toàn sụp đổ, trong lòng thằng nhãi này rất là phiền muộn, mẹ kiếp, Kiều Bằng Phi ơi Kiều Bằng Phi, nhất định là do thằng cháu trai này gây ra, vừa nhìn thấy Kiều Bằng Phi thì hắn liền hiểu rõ, tuy trong lòng Trương đại quan nhân hiểu rõ, nhưng mà ngoài miệng thì có thể nói được gì? Bây giờ kỹ không bằng người, không chơi lại người ta, chỉ có thể nuốt giận thôi.

Ánh mắt mà Chung Trường Thắng nhìn Trương Dương mang theo vài phần miệt thị, Kiều Bằng Phi nói rằng hắn ta rất là lợi hại, chỉ là bây giờ xem ra không phải như vậy, gã vươn bàn tay ra với Trương Dương : "Thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cậu gây uy hiếp cho hai vị tiểu thư, cho nên mới tùy tiện ra tay"

Trong lòng Trương Dương chửi : Cái đệch mợ nhà mày!!! Hắn bị trúng một đấm một đá của Chung Trường Thắng làm cho bị thương không nhẹ, nắm lấy tay của Chung Trường Thẳng đứng lên, chưa kịp nói gì đã phun ra thêm một ngụm máu.

Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Thì Duy cũng sợ hãi nói : "Chảy máu rồi, không tốt! Chúng ta mau đưa hắn đến bệnh viện đi!"

Trương Dương lắc đầu nói : "Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi ..."

Kiều Bằng Phi thì làm ra vẻ, nói : "Đến bệnh viện kiểm tra đi, Chung đại ca ra tay không phải chuyện đùa đâu, nếu như thật sự tạo thành nội thương, thì sẽ gây ra thêm phiền phức!"

Trương Dương phải nói là chán ghét cái kiểu giả mù sa mưa của thằng nhãi này đến cực điểm, lạnh lùng nói : "Chút quyền cước ấy tôi vẫn có thể chịu được!"

Kiều Mộng Viện nói : "Đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!"

Trương Dương nói :" Không sao cả, tôi nghỉ ngơi một chút là tốt" Thấy Trương Dương kiên trì như vậy, Kiều Mộng Viện và Thì Duy cũng chỉ đành thôi, hai người cùng Trương Dương đi đến phòng khách, lúc vào đến phòng khách, Kiều Chấn Lương thấy sắc mặt của Trương Dương tái nhợt, cũng thân thiết ân cần thăm hỏi, Trương Dương chỉ nói là đi không cẩn thận bị vấp ngã, cũng không đề cập đến chuyện bị đánh lén.

Trở về trong phòng, Trương Dương bỏ giầy ra leo lên giường, nói với Kiều Mộng Viện : "Tôi phải nghỉ ngơi một chút, đừng cho người ngoài quấy rối tôi" Kiều Mộng Viện thân thiết gật đầu, xoay người đóng cửa phòng lại, đi đến phòng khách thì nghe được Thì Duy đã đem chuyện hồi nãy kể ra, Kiều Chấn Lương vừa nghe xong liền đoán được Chung Trường Thắng tùy tiện ra tay khẳng định là do Kiều Bằng Phi giựt dây, Chung Trường Thắng là bảo tiêu của Kiều lão, mà Kiều lão lại coi hắn như là con là cháu, Kiều Chấn Lương cũng không tiện nói cái gì cả, gọi Kiều Bằng Phi vào trong phòng sách.

Kiều Bằng Phi biết bác đã nhìn thấu, đi theo vào trong phòng sách, có chút khiếp đảm nói : "Bác!"

Kiều Chấn Lương hừ lạnh một tiếng : "Mày hay lắm, thật sự đúng là khốn nạn! Trương Dương là khách do chúng ta mời đến, sao mày lại có thể đối đãi với người ta như vậy?"

Kiều Bằng Phi làm vẻ mặt vô tội nói : "Bác, chuyện này thật sự không liên quan đến con, lúc nghe được tiếng động con vào ngăn cản thì đã muộn rồi"

Kiều Chấn Lương nói : "Lần này Trương Dương đến đây là đặc biệt chữa bệnh cho ông nội của mày, làm hại người ta bị thương, chúng ta đã thất lễ, nếu như người ta có vấn đề gì, thì nhà chúng ta phải gánh chịu trách nhiệm"

Kiều Bằng Phi nói : "Không phải chỉ là một đấm một đá thôi sao? Hắn không phải rất lợi hại sao, ai ngờ lại không đỡ nổi một đòn"

Kiều Chấn Lương nói : "Lòng dạ đàn ông sao có thể hẹp hòi như vậy, tao biết mày và Trương Dương từng có ân oán với nhau, nhưng chuyện quá khứ là quá khứ, không thể để mãi trong lòng được, luôn luôn nhớ kỹ mấy chuyện nhỏ, sau này mày còn có thể gây ra chuyện lớn gì?"

Miệng của Kiều Bằng Phi cũng rất là cứng : "Bác à, chuyện này thật sự không liên quan đến con, hắn đùa giỡn với Thì Duy, cho nên làm hại Chung Trường Thắng hiểu lầm"

Kiều Chấn Lương thấy hắn sống chết không chịu thừa nhận, thở dài nói : "Mày đi đi, nói chung sau này nhìn thấy Trương Dương phải khách khí một chút"

Kiều Bằng Phi gật đầu, trong lòng thầm trách bác trai nhiều chuyện, Trương Dương chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, Kiều gia bọn họ căn bản là không cần phải hậu đãi với hắn như vậy. Vừa rời khỏi phòng sách, liền thấy Kiều Bằng Cử đi tới, Kiều Bằng Cử mua thuốc trở về nên cũng biết chuyện vừa xảy ra, kéo Kiều Bằng Phi vào một góc nói : "Thằng nào làm?"

Kiều Bằng Phi tràn ngập ủy khuất nói : "Em thật sự không biết bác coi trọng thằng nhóc đó cái gì nữa? Đối với hắn tốt như vậy!"

Kiều Bằng Cử nói : "Lần này đặc biệt mời hắn đến chữa bệnh cho ông nội, mày không biết tốt xấu, gây ra cái tai họa này, vốn có thể chữa bệnh cho ông nội rồi, như vậy hay rồi, mày đánh đại phu bị thương, ông nội cũng không may"

Kiều Bằng Cử nói thật, bây giờ thuốc đã mua về, châm cũng mang tới, nhưng mà Trương Dương lại bị thương, bọn họ cũng không thể yêu cầu người ta chữa bệnh cho ông nội được, một đám một đá của Chung Trường Thắng đã gián tiếp làm phiền đến Kiều lão. Kiều Bằng Phi làm vẻ chẳng đáng nói : "Chỉ bằng hắn? Hắn biết chưa bệnh sao? Em không tin, căn bản là gạt người, cái này chỉ là một lý do kéo dài cho hắn"

Kiều Bằng Cử thở dài nói : "Thằng nhóc mày không thể mở đầu ra mà sống được hay sao, ít nhất là trước mặt của người lớn, giả bộ cũng phải giả cho giống"

Kiều Bằng Phi nói : "Em biết rồi"

Kiều Bằng Cử nói : "Như thế này, mày theo tao đến chổ của hắn hỏi thăm một chút"

Kiều Bằng Phi lắc đầu nói : "Em không đi, em thấy hắn là tức muốn xông lại đánh thôi"

Kiều Bằng Cử nghe hắn nói như vậy, cũng không miễn cưỡng.

Trương Dương ở bên trong phòng hơn hai tiếng không ra, mắt thấy đã đến giờ cơm chiều, Kiều Chấn Lương kêu con trai đi coi thử.

Chung Trường Thắng là một cao thủ, một đấm một đá đã làm tổn thương kinh mạch của Trương Dương, làm cho nội tức vốn đang bị tổn thương nghiêm trọng của hắn lại một lần nữa xung đột, nội thương càng trầm trọng hơn nữa. Trương Dương điều tức hơn hai chu thiên, cũng không cách nào hồi phục lại thương tổn này như cũ, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng nói : "Vào đi!"

Kiều Bằng Cử đẩy cửa tiến vào, cười nói : "Cảm giác thế nào?"

Trương Dương nói : "Đỡ rồi!"

Kiều Bằng Cử nói : "Chung Trường Thắng là cảnh vệ của ông nội tôi, võ công rất lợi hại, hồi nãy thật sự là hiểu lầm, cho nên mới ra tay với cậu, ông nội tôi đã lên án hắn mạnh mẽ rồi"

Trương Dương thản nhiên cười nói : "Nếu nói là hiểu lầm thì không cần phải truy cứu!" Hắn mới không tin đây là hiểu lầm đấy!

Kiều Bằng Cử nói : "Thế nào? Có thể đi ăn không? Cả nhà đang đợi cậu đấy!"

Trương Dương nói : "Ngực có chút khó chịu, không muốn ăn gì cả, các người ăn đi, chờ khi tôi đói bụng sẽ tự xuống ăn"

Kiều Bằng Cử cũng không miễn cưỡng, gật đầu xoay người đi.

Hắn đi không bao lâu, Kiều Mộng Viện và Thì Duy cùng nhau tiến vào, hai người mang đến hai bộ quần áo cho Trương Dương, Trương Dương đến vội vàng quá, ngay cả quần áo cũng không có mang theo để thay, hồi nãy lại bị Chung Trường Thắng đánh cho hộc máu, áo sơ mi đã dính đầy máu của hắn, mua quần áo cho hắn coi như cũng là một phương thức biểu đạt sự áy náy.

Trương Dương nhìn đống quần áo, nói : "Chọn quần áo không tồi, nhưng mà tôi không thể thay quần áo không như vậy được, có mua đồ lót không?"

Kiều Mộng Viện đỏ cả mặt lên, Thì Duy thì ném cái túi quần áo lên giường : "Mua rồi, hai chúng tôi mua cho anh đồ lót mới đấy, người ta nhìn chúng tôi bằng cặp mắt quái dị đó!"

Trương Dương cười ha hả nói : "Cô cứ nói là mua cho chồng!"

Thì Duy nói : "Cỡ anh cũng xứng sao?"



Kiều Mộng Viện không muốn tiếp tục dây dưa trong cái đề tài này nữa, nhẹ giọng nói : "Vì sao không đi ăn?"

Trương Dương nói : "Quả thật không muốn ăn, lực lượng của Chung Trường Thắng cũng thật mạnh, tôi phải mất vài ngày mới có thể khôi phục lại được"

Kiều Mộng Viện thở dài nói :" Thật sự là xin lỗi, mời đến còn làm liên lụy anh bị thương, người nhà chúng tôi cảm thấy rất có lỗi"

Trương Dương cười nói : "Không sao cả, dù sao thì con người của tôi cũng không được tốt tướng, dễ bị người khác hiểu lầm"

Thì Duy cười hì hì nói : "Những lời này rốt cục cũng đúng rồi, nhìn cái bộ dạng của anh, liền biết không phải là người tốt rồi"

Trương đại quan nhân nói : "Tôi cũng có tướng mạo anh tuấn, mi thanh mày tú vậy!"

Thì Duy nói : "Ngựa nào mà mặt chẳng dài, cái mặt của anh vừa đen thui vừa dâm tiện!"

Trương Dương nói : "Tôi bị thảm đến nổi này rồi, cô cũng đừng có chà đạp tôi nữa, biết cái gì gọi là chủ nghĩa nhân đạo không, cô nhường tôi hai câu không được sao?"

Thì Duy nói : "Người làm quan như anh chỉ thich người khác tâng bốc thôi, anh càng muốn tôi nhường, tôi càng không nhường anh!"

Trương đại quan nhân nhìn cặp môi đỏ au của Thì Duy, trong đầu không khỏi nảy ra vài suy nghĩ kỳ quái.

Thì Duy đương nhiên là không đoán được trong đầu thằng nhãi này đang tràn ngập ý niệm xấu xa âm u, thúc giục hắn : "Thay đồ rồi đi ăn cơm nữa"

Trương Dương nói :" Tôi thật sự không đi đâu!"

Kiều Mộng Viện nói : "Không ăn cơm được à? Để bụng đói sẽ không có chổ tốt với thân thể của anh đâu"

Sở dĩ Trương Dương không muốn đi ăn, thân thể khó chịu là một chuyện, còn có một nguyên nhân khác là, ngồi cùng bàn với Kiều lão và Kiều Chấn Lương sẽ làm cho hắn cảm thấy gó bó, hơn nữa Kiều Bằng Phi cũng có mặt, hắn nhìn thấy Kiều Bằng Phi là trong lòng không được tự nhiên ngay.

Thì Duy nói : "Hay là chúng ta đến bên suối ăn đêm?" Trương Dương lập tức đáp ứng ngay.

Kiều Mộng Viện nói với người nhà một tiếng, Kiều Bằng Cử cũng không thích ở nhà ngồi không, chủ động yêu cầu cùng đi, Kiều Bằng Phi vừa nghe Trương Dương cũng đi, nhất thời bỏ ngay cái ý niệm cùng đi trong đầu, hắn và Trương Dương không hợp nhau, có thể tránh mặt thì tốt nhất nên tránh mặt,

Nước suối cách biệt thự của Kiều Bằng Cử khoảng chừng năm cây số, là một phiên chợ, bởi vì khi du lịch khai phá, chổ này bắt đầu nóng lên, hình thành một chợ du lịch, tụ tập ẩm thực địa phương, hình thành một con đường ăn uống.

Kiều Bằng Cử rất quen thuộc với chổ này, mang bọn họ đi đến một quán cơm có thể là Lão Mụ Mụ, bốn người ngồi trong phòng, Kiều Bằng Cử gọi một con gà chưng, một con ngỗng quay, và một phần thịt heo nướng, Thì Duy nói : "Đừng gọi thịt hết, ăn nhẹ một chút"

Kiều Bằng Cử đưa thực đơn qua cho cô, nói :" Anh gọi mấy món ăn đặc sản ở đây, em muốn ăn gì cứ gọi đi"

Thì Duy cũng gọi món ăn : "Một con gà mái hấp, canh gà có dinh dưỡng, như vậy mới có lợi cho Trương Dương"

Trương Dương cười cười, không ngờ rằng Thì Duy cũng quan tâm đến mình.

Kiều Bằng Cử nói : "Một con gà trống, rồi lại một con gà mái, nguyên liệu nấu ăn của quán này đều là đồ công nghiệp cả"

Thì Duy nói : "Nói là công nghiệp cũng đúng, bởi vì bây giờ ăn mấy thứ này có cái nào thuần khiết thiên nhiên đâu? Không có rau xanh nào không cần thuốc, không có gia cầm nào không cần thức ăn gia súc cả"

Kiều Mộng Viện nói : "Đúng vậy, khoa học kỹ thuật phát triển quá cũng mang đến nhiều mặt trái, dân chúng chỉ nhìn thấy hiệu quả và lợi ích trước mắt, quên đi ảnh hưởng lâu dài, đây là một hiện tượng không tốt của xã hội"

Kiều Bằng Cử nói : "Việc này không đến lượt chúng ta quan tâm, là của cán bộ đảng viên, bây giờ quốc gia đang làm kinh tế, cái mà dân chúng nhìn thấy chính là tiền thật vàng thật, trừ phi là có thể thấy được lợi ích lớn hơn nữa, còn không thì em rất khó kêu bọn họ quay trở về nuôi trồng truyền thống được"

Thì Duy nói : "Hay là chúng ta mở một vườn nuôi trồng đi, đặc biệt cung cấp những nguyên liệu nấu ăn chất lượng tốt, gà vịt heo không cần thức ăn gia súc công nghiệp, rau xanh không có thuốc, lấy sức khỏe làm chính, mọi người thấy thế nào?"

Kiều Bằng Cử cũng gọi thêm một món nữa, không khỏi cười nói : "Có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Em cứ tưởng như là thật vậy"

Thì Duy nói : "Sao lại là tưởng như là thật, dù sao cũng phải có người làm chứ, ít nhất là chúng ta cũng có thể dùng bữa yên tâm"

Kiều Bằng Cử nói : "Vì bản thân dùng bữa yên tâm, mà em đặc biệt làm cả một nông trại, như vậy có phải là quá khoa trương hay không?"

Thì Duy đắc ý gật đầu.

Trương Dương nói :" Nếu như cô thật sự muốn làm, trở về Phong Trạch tôi sẽ xem xét một mảnh đất giúp cô, cô đi đến đó nuôi heo thả dê"

Tiểu thư mở nông trại, Thì Duy không phải là người đầu tiên, Sở Yên Nhiên lúc trước đã nhập cổ phần với cha con Quách Đạt Lương trên núi Thanh Thai làm trại nuôi heo, mục đích của Thì Duy thì xa hơn lớn hơn, cô muốn mở một nông trường, muốn tiến hành nuôi trồng quy mô lớn, trong lúc Thì Duy phác thảo bản vẽ ra, thì rượu và thức ăn đã được mang lên.

Trương Dương không dám uống rượu, gọi một ly trà xanh.

Trương Dương thành thật nói : "Một đấm và một đá của Chung Trường Thắng cũng thật mạnh, tôi đã bị nội thương rồi, có thể là cần vài ngày mới khôi phục lại"

Thì Duy nói : "Vài ngày à? Bệnh của ông ngoại tôi chẳng phải cũng dừng lại sao?" Những lời của cô đã mang theo ý trách móc.

Kiều Mộng Viện liếc nhìn cô một cách trách cứ, cô gái nhỏ này nói chuyện đúng là không biết sử dụng cái đầu, bây giờ nói ra chuyện này chẳng phải là làm cho Trương Dương thấy bọn họ quá thực tế sao.

Cũng may là Trương Dương không chú ý, hắn cười nói : "Ngày mai đi, trạng thái của tôi bây giờ không thích hợp đi châm, tôi muốn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ trị liệu cho Kiều lão, chuyện liên quan đến sức khỏe của Kiều lão, tôi cũng không dám chủ quan, vốn nghĩ rằng có thể lập tức trị bệnh cho Kiều lão, ai mà ngờ lại gặp phải chuyện này?" Thật ra tuy rằng kinh mạch của thằng nhãi này tuy rằng bị chấn động, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại cho việc hắn đi châm cứu cho Kiều lão, Trương đại quan nhân cũng không thể để bị đòn oan được, bảo tiêu của Kiều lão ông đánh tôi, tôi phải cho ông chịu tôi một đêm, nếu mà Kiều lão biết được nguyên nhân, nói thế nào cũng mắng người bảo tiêu của mình đến hộc máu thôi.

Lý do của Trương Dương rất là đầy đủ, anh em Kiều gia đều tỏ vẻ thông cảm, Thì Duy căm giận nói : "Đều là do cái tên Chung Trường Thắng kia, chúng ta đùa giỡn với nhau thì liên quan gì đến gã chứ, tự nhiên lại xông lên đánh cho Trương Dương một cái" Nói đến đây thì cô bỗng nhiên nghĩ đến một việc :" Trương Dương, tôi nhớ kỹ anh không phải rất lợi hại sao? Ngay cả đại sư huynh Sử Anh Hào của Bát Quái môn cũng đánh không lại anh, ngày hôm nay bị cái g2i vậy? Võ công của Chung Trường Thắng cũng chỉ ngang ngửa với Sử Anh Hào, theo lý mà nói cũng không mạnh hơn anh bao nhiêu cả"

Trương đại quan nhân chỉ có thể cười khổ, đạo lý bên trong thì hắn không cách nào nói ra được rồi, bây giờ đừng nói là Chung Trường Thắng, ngay cả Kiều Bằng Phi hắn cũng không đánh lại nữa là, hắn thở dài nói : "Gần đây thân thể không được tốt lắm, cọp xuống đồng bằng mà!" Lời tiếp theo thì hắn không có nói, nhưng mà ai cũng có thể hiểu được hết, hắn đang mắng Chung Trường Thắng là chó.

Cọp xuống đồng bằng bị chó khinh, Trương đại quan nhân cũng ý thức được trong khoảng thời gian gần đây mình cần phải cúi thấp một chút, nếu không gặp phải xung đột vũ lực, thì mình chỉ có thể rơi vào thế hạ phong mà thôi.

Mùi vị của quán cơm cũng bình thường, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn hẳn là không tồi, Trương Dương miễn cưỡng ăn một chén cơm, lúc trở về hắn dự định đi bộ, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.

Kiều Bằng Cử thì không có nhã hứng như vậy, một mình lái xe chạy về trước, Kiều Mộng Viện và Thì Duy thì cùng Trương Dương thả bước đi dạo dọc bờ sông.

Ánh trăng rủ xuống trong bầu trời đêm, mặt sông nổi lên một luồng sáng, gió đêm thổi nhẹ, làm cho tinh thần thoải mái.

Trương Dương nói : "Vịnh Bạch Sa này có thể xem là một chổ nghỉ dưỡng thật tốt"

Kiều Mộng Viện nói : "Ông nội rất thích ở đây!"

Trương Dương nói : "Một nhân vật phong vân như ông ấy mà có thể tĩnh tâm hưởng thụ cuộc sống điền viên, ý chí quả thật không tầm thường"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói : "Ông đã về hưu rồi!"

Trương Dương đã nghe không ít tin đồn về Kiều lão, hắn cười nói : "Lần này có cơ hội tôi muốn đi gặp lão nhân gia để lĩnh giáo biện pháp lên chức làm quan to"

Thì Duy cười nói : "Ở quan trường ông là một cao thủ tuyệt thế, cậu chỉ là một tên côn đồ lưu lạc vào, chênh lệch cũng quá lớn rồi"

Trương Dương nói :" Khinh thường người khác, không ai từ nhỏ sinh ra đã là quan lớn, Kiều lão cũng phải từ cơ sở đi từng bước lên, chờ sau này khi tôi đến tuổi của ông ấy, có lẽ sẽ làm đến cấp bậc này"

Kiều Mộng Viện cười nói : "Chỉ cần chuyên tâm làm việc, bất luận cái gì cũng đều có khả năng cả"

Thì Duy nói : "Ngựa nào mà mặt chẳng dài, anh cũng không biết người ta ở sau lưng bình luận anh thế nào sao?"

Trương Dương nói : "Bình luận thế nào?"

Thì Duy nói : "Nói anh ăn chơi đàn đúm, rượu chèn trai gái hút sách, nói anh văn dốt võ nát, một vệ giáo chưa từng tốt nghiệp trung chuyên, dựa vào nịnh nọt lãnh đạo, cho nên mới có thể leo nhanh đến vị trí ngày hôm nay"

Trương đại quan nhân nói : "Tên khốn nào nói tôi như vậy thế, nếu như để cho tôi bắt được, tôi không đánh hắn rụng hết răng là không thể"

Thì Duy nói : "Nhìn kìa, bị nói trúng tim đen rồi"

Trương Dương nói : "Là cô bịa ra à?"

Thì Duy nói : "Tôi làm gì buồn chán như vậy?"

Trương Dương nói : "Ăn uống thì tôi thừa nhận, nhưng mà chơi gái thì tôi chưa từng đụng vào, tôi không chỉ không chơi gái, mà tôi còn ra sức đóng cửa Hoàng Gia Giả Nhật và Kim Toa, tôi là tiên phong trong lãnh vực này!"

Kiều Mộng Viện nói : "Tôi cũng chưa từng thấy anh đánh bạc hút thuốc bao giờ!"

Trương Dương nói : "Cho nên cái này căn bản là hãm hại danh dự của tôi, tôi đích thật là vệ giáo sinh, nhưng mà tôi đã tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp trong tay rồi, bây giờ tôi là khoa chính quy rồi, sắp có được bằng tốt nghiệp trong tay rồi, cái gì mà trung chuyên sinh? Người nói tôi hẳn là đố kị tôi thôi"

Thì Duy nói : "Chỉ cần một ngày chưa lấy được bằng tốt nghiệp thì một ngày vẫn là trung chuyên sinh"

Trương Dương nói : "Trung chuyên thì làm sao? Bằng cấp không có nghĩa là tố chất, với tố chất của tôi mà nói, bác sĩ có bằng cấp đàng hoàng cũng chưa chắc đã có thể so sánh với tôi!"



Thì Duy nói : "Tố chất cái gì? Không nói không rằng đã ra tay đánh người ta, ra tay phá phách cướp bóc, nói anh là cán bộ quốc gia, còn không bằng nói anh là một tên lưu manh đầu đường"

Kiều Mộng Viện không nhịn được cười rộ lên.

Trương đại quan nhân trừng to mắt ra nói : "Cô mà còn phỉ báng tôi nữa, tôi sẽ kiện cô, biết Mã Ích Lượng không? Cũng bởi vì phỉ báng cho nên đã bị bắt vào tù rồi"

Thì Duy nói : "Tôi sợ anh kiện sao? Có gan thì đi kiệ tôi đi, dù sao thì cũng không phải là tôi nói, nghe nói bây giờ có rất nhiều danh nhân đều nhờ vào ra tòa nên gặp may, nói không chừng anh mà kiện tôi, tôi liền đỏ lên"

Trương Dương cười nói : "Vậy tôi đây không kiện, không cho cô có cơ hội gặp may"

Bọn họ vừa đi vừa đấu đá với nhau, Kiều Mộng Viện vừa nghe vừa cười liên tục, trong bất tri bất giác đã về đến cửa biệt thự.

Mọi người đang ngồi đánh bài dưới lầu, kỹ thuật đánh bài của Kiều lão cũng không tồi, ông và Kiều Bằng Cử hợp tác, Kiều Chấn Lương và Kiều Bằng Phi hợp tác, thấy bọn người Trương Dương vào, Kiều Chấn Lương thấy Trương Dương đến liền chào một cái, cười nói : "Tiểu Trương, lại chơi một chút đi!"

Trương Dương nói :" Tôi không chơi đâu!"

Chung Trường Thắng đứng một bên quan sát đã chủ động đi đến, cười cười nói với Trương Dương : "Trương Dương, chuyện hồi chiều thật là xin lỗi, tôi hiểu lầm, ra tay nặng quá!" Vừa rồi gã mới bị Kiều lão mắng cho một trận cho nên mới đi đến xin lỗi Trương Dương trước mặt mọi người.

Trương Dương cười nói : "Không sao cả, dù sao thì cũng là hiểu lầm thôi, gần đây thân thể của tôi không được tốt, chờ khi tôi khôi phục lại rồi, ngày nào đó nhất định sẽ tìm anh luận bàn một chút" Trương đại quan nhân cũng không nuốt cục giận này xuống một cách đơn giản, những lời này chính là môt sự khiêu chiến chính thức công khai.

Chung Trường Thắng nói : "Tùy thời phụng bồi!" Lúc giao đấu với Trương Dương, gã cho rằng võ công của Trương Dương cũng không có gì ghê gớm, thấy rằng mình tất thắng là điều không thể nghi ngờ.

Kiều Bằng Phi nghe thấy như vậy , cũng quay đầu lên nhìn Trương Dương một chút, Trương Dương cười cười với hắn, trong nụ cười tràn ngập ý lạnh.

Đúng là có tật giật mình, Kiều Bằng Phi đột nhiên cảm thấy nội tâm sợ hãi, hoảng hốt cúi đầu xuống đánh bài.

Trương Dương cũng không ở lại quấy rối bọn họ, theo Kiều Mộng Viện và Thì Duy đi ra phía sau đến phòng tắm suối nước nóng, sở dĩ Kiều Bằng Cử mua căn biệt thự này, chủ yếu là nhìn trúng suối nước nóng trong biệt thự.

Sau khi mua căn biệt thự này, hắn đặc biệt lắp đặt thiết bị ở đây, phòng nước suối có tổng cộng bốn cái ao, Trương Dương chọn một cái ao nước suối nóng nhất, thoải mái nằm thả xuống, con mắt thì nhìn hai chị em Kiều Mộng Viện và Thì Duy, bọn họ đều đã thay đồ tắm hết rồi, đường cong mê người lả lướt hiện ra, ánh mắt của Trương Dương làm càn quá mức, rực cháy đến nổi làm cho hai người có chút không được tự nhiên, Thì Duy trách mắng : "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua?"

Trương đại quan nhân cười cười nói : "Thấy rồi!"

Thì Duy lúc này mới nhớ ra là lúc mình rơi xuống nước đã bị cởi sạch sẽ ra, nhìn từ đầu xuống chân một lần, mặt cười nóng lên, cầm khăn mặt dính nước đánh lên đầu của Trương Dương.

Trương đại quan nhân đã sớm có đề phòng, cả người vọt qua một bên, chụp lấy khăn mặt, nhẹ nhàng kéo một cái, Thì Duy mất thăng bằng, trượt chân một cái, ngã cái ầm vào trong ao nước, cô vùng dậy khỏi mặt nước, nhiệt trong bên trong khá nóng, làm cho cô vội vã nhảy vọt ra khỏi ao, nói : "Nóng qua, anh chuẩn bị luộc heo hả?"

Trương Dương cười nói : "Nóng mới thoải mái!"

Kiều Mộng Viện và Thì Duy cùng nhau xuống ao, Kiều Mộng Viện đem mâm đựng trái cây và nước uống đã chuẩn bị tốt đặt ở giữa.

Trương Dương đi ra cầm lấy bình nước uống một ngụm, cũng đi đến ao của hai cô, cười tủm tỉm nhìn Kiều Mộng Viện : "Có thể cùng tắm với hai vị mỹ nữ, thật sự đúng là phúc khí mà tôi đã tu luyện từ kiếp trước!"

Kiều Mộng Viện nói : "Tôi xin anh, thuần khiết một chút đi, cảnh giới tư tưởng của đảng viên đều rất là cao!"

Trương Dương nói : "Đảng viên cũng không có nói dối, nói dối thì không phải là đảng viên tốt, tôi hạnh phúc nói ra, là mong muốn có thể chia sẻ với hai người"

Thì Duy nói : "Cùng tắm với anh là bất hạnh của tôi, tôi sợ buổi tối sẽ gặp phải ác mộng!"

Trương Dương cười nói : "Lần đầu luôn luôn là không quen, lâu dần sẽ chậm rãi quen thôi, thậm chí là nghiện đấy"

Kiều Mộng Viện và Thì Duy đều nghe ra mùi vị dối trá trong lời nói, mặt của hai người đều đỏ lên, cũng may là trong ao nước suối nóng, khí nóng bốc lên, mặt đỏ cũng không có vẻ đột ngộ quá mức, Thì Duy nói : "Trương Dương, da mặt của anh đã dày từ nhỏ rồi hay sao?" Trương Dương nói : "Mẹ tôi nói lúc tôi sinh ra thì mặt chạm đất trước!" Kiều Mộng Viện và Thì Duy đều bật cười hì hì. Trương Dương xòe cánh tay ra, vóc người của thằng nhãi này bởi vì rèn luyện lâu dài cho nên rất săn chắc! Bình thường không có cơ hội biểu lộ vẻ đẹp nam tính, ngày hôm nay vừa vặn có một cơ hội. Thì Duy nói : "Không nhìn ra cơ thể của anh lại còn phát triển như vậy!"

Trương Dương cười nói : "Mỗi ngày tôi đều rèn luyện, sự hấp dẫn của đàn ông không phải ở tướng mạo, mà là ở dáng người!"

Thì Duy nói : "Ừ, dáng người của anh thật là không tồi!" Cô ta cái gì cũng dám nói cả, Trương đại quan nhân liền đáp lời cô : "Dáng người của cô cũng không tồi!"

Kiều Mộng Viện đã không chịu nổi nữa : "Hai người đừng có nói mấy lời buồn nôn này nữa, chưa từng thấy ai tự khen lẫn nhau như hai người" Trương Dương nói : "Dáng người của cô cũng tốt, bình thường đúng là nhìn không ra!"

Kiều Mộng Viện xấu hổ chịu không nổi, leo lên bờ, phủ khăn tắm lên nói : "Tôi không chịu nổi nữa, Trương Dương, anh thật sự là nói chết người không đền mạng mà!"

Thì Duy cũng phụ họa theo : "Em cũng không chịu nổi nữa, trên đời này đúng là không có kẻ nào có da mặt dày hơn hắn!"

Trương Dương nói : "Khoa học nghiên cứu chứng minh rồi, lúc đàn ông và đàn bà cùng tắm với nhau, đàn ông thích nhìn mặt của đàn bà, còn đàn bà thì thích ngắm thân thể của đàn ông!"

Kiều Mộng Viện nói : "Cuồng tự kỷ, anh cứ ở chổ này mà mèo khen mèo dài đuôi đi, chúng tôi trở về làm thiên thu đại mộng của chúng tôi!"

Thì Duy cũng lên bờ, đem khăn mặt ướt sũng đánh Trương Dương một cái, Trương Dương đưa tay chụp lấy, ngửi ngửi nói : "Thật thơm!"

Thì Duy chỉ vào hắn, mắng : "Đại sắc lang!"

Trương đại quan nhân cười ha hả, hai tay mở ra đặt lên trên bờ ao, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác suối nước nóng làm nở từng lổ chân lông ra, Kiều Bằng Cử thật sự đúng là biết tìm chổ. Lúc Trương đại quan nhân đang hưởng thụ, thì đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Kiều Bằng Cử đã đến, mẹ hắn vừa đến thế chổ cho hắn. Kiều Bằng Cử xuống ao nước nóng, nói với Trương Dương : "Thủy chất của suối nước nóng này là tốt nhất vịnh Bạch Sa, tôi đặc biệt tìm người giám định qua"

Trương Dương nói : "Thật sự là một chổ dưỡng sinh rất tốt!"

Kiều Bằng Cử nói : "Tôi mua chổ này cũng là vì có một chổ nghỉ ngơi thư giãn cuối tuần cho cha mẹ, cha tôi từ khi lên làm bí thư tỉnh ủy Bình Hải, tóc bạc không ít, cả ngày ngồi ở bàn làm việc không có chổ tốt gì cho thân thể, có thời gian dẫn ông đến tắm nước nóng, câu cá cũng có thể thả lỏng một ít"

Trương Dương cười nói : "Kiều tổng thật sự là hiếu thuận nha!"

Kiều Bằng Cử nói : "Hai năm nay nương theo gió đông cải cách, tôi cũng buôn bán kiếm lời không ít tiền, có tiền thì phải báo đáp người nhà"

Trong lòng Trương Dương nói, anh không phải là nương theo gió đông cải cách, mà là nương theo gió đông của trưởng bối.

Kiều Bằng Cử nói : "Người khác đều cho rằng tôi kiếm được tiền bởi vì trong nhà có bối cảnh, thật ra đầu tư cũng là một môn học, không thể chỉa dựa vào bối cảnh và quan hệ, nếu như bản thân không có năng lực, thì cũng không cách nào kiếm được tiền"

Trương Dương cười nói : "Hai anh em nhà anh đều là kỳ tài thương giới"

Kiều Bằng Cử cười nói : "Kiều gia chúng tôi hai đời trước đều là chức vị, chỉ là đến đời chúng tôi thì đã không còn hứng thú gì với con đường làm quan cả, bây giờ bộ ngành chính phủ chỉ có ba cái, những người khác trên cơ bản đều chọn lựa đi làm ăn. Nói đến việc làm ăn, Mộng Viện là một đứa làm ăn đến nơi đến chốn, tiền đồ phát triển sau này đúng là khó mà đoán được"

Trương Dương nói : "Anh cũng không tồi, lần này đầu tư cho cảng nước sâu Nam Tích hẳn là cũng kiếm được không ít tiền phải không ?"

Kiều Bằng Cử nói : "Khái niệm đầu tư của tôi là không đặt toàn bộ trứng gà cùng một rổ, làm đầu tư có mạo hiểm rất lớn, làm không tốt thì sẽ đối mặt với cảnh gà bay trứng vỡ, tất cả đều là công dã tràng hết"

Trương Dương nói :" Tin tức của anh nhanh nhẹn hơn người khác, mạo hiểm trong phương diện đầu tư cũng không quá lớn!"

Kiều Bằng Cử cười nói : "Cũng không hẳn là vậy, ví dụ như chuyện sân bay mới Giang thành lần này, trước khi tỉnh công bố kế hoạch đầu tư, tôi luôn cho rằng tỉnh sẽ chú trọng đến hạng mục cảng nước sâu của Nam Tích, ông già của tôi rất kín miệng, không hề tiết lộ một chút tin tức nào với đứa con trai này cả, nên không ai ngờ rằng đến cuối cùng ông ta lại tung ra chiêu "minh tu sạn đạo ám độ trần thương" ( ngoài mặt thì sửa đường nhưng thực tế là ngầm chiếm dụng kho thóc - thành ngữ ), làm cho đa số nhà đầu tư chao đảo"

Trương Dương cười nói : "Chiêu này của bí thư Kiều quả thật cũng cao minh, anh chạy đến cảng nước sâu Nam Tích để đầu tư, người khác khẳng định sẽ cho rằng trọng điểm bồi dưỡng của tỉnh sẽ là hạng mục cảng nước sâu của Nam Tích đã là chuyện ván đã đóng thuyền"

Kiều Bằng Cử cười khổ nói : "Tôi cũng bị ông lợi dụng, trong chuyện lần này hành động của tôi chỉ là mồi nhử, có tác dụng thu hút đầu tư của những người khác"

Trương Dương cười ha hả nói : "Anh làm ra cống hiến cho việc phát triển kinh tế Nam Tích, nhưng mà lại là một anh hùng vô danh"

Kiều Bằng Cử nói : "Rất nhiều người đầu tư cho rằng lần này là tôi và ông già liên thủ diễn trà, thật ra tôi rất là oan uổng"

Trương Dương nói : "Nếu nói anh không hề biết trước được tin tức, thì khẳng định là không ai tin tưởng"

Kiều Bằng Cử gật đầu nói : "Gừng càng già càng cây, lúc trước tôi luôn cảm thấy rằng rất nhiều quan niệm của ông già đã lạc hậu, nhưng mà bây giờ rốt cục đã rõ ràng, cha tôi nhìn nhận vấn đề còn thấu triệt hơn cả tôi"

Thông qua chuyện này, nhận thức của Trương Dương về Kiều Chấn Lương cũng đã có thay đổi rất lớn, con người của Kiều Chấn Lương từ trước đến giờ luôn làm cho hắn không thể đưa ra đánh giá toàn diện, con người này quá sâu, làm cho nhìn mãi cũng không thấy rõ đáy.

Kiều Bằng Cử nói : "Tôi cũng đã bàn được một hạng mục đầu tư tại sân bay mới của Giang thành"

Trương Dương ngẩn ra, cái này thì hắn thật đúng là không có nghe nói, hắn thấp giọng nói :" Sao tôi lại không biết?"


Kiều Bằng Cử cười nói : "Không có bàn với cậu, tôi và Ngô Trung Nguyên của Bình Trung kiến thiết bàn đầu tư với nhau, sân bay của các người cần mở một thương điếm, Ngô Trung Nguyên mặc dù có thực lực, chỉ là con người của ông ta quá cẩn thận, không dám mạo hiểm quá lớn, tôi nắm được cơ hội này, liền bàn thành công hạng mục đầu tư"


Trương Dương cười nói : "Đầu tư của anh đúng là mọc lên như nấm vậy!"


Kiều Bằng Cử nói : "Những phương diện hồi khoản của Bình Trung kiến thiết, sau này còn cần cậu chiếu cố nhiều, tôi phải bảo đảm lợi ích đầu tư của tôi"


Nếu Kiều Bằng Cử đã nói ra như vậy, Trương đại quan nhân đương nhiên không thể từ chối được, hắn mỉm cười nói : "Yên tâm đi, chỉ cần Bình Trung kiến thiết có thể bảo đảm chất lượng công trình và kỳ hạn, thì phương diện hồi khoản tôi sẽ ưu tiên lo lắng"


Kiều Bằng Cử cũng rất thích sự sảng khoái của Trương Dương, gật đầu nói : "Phần nhân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, sau này có chổ nào cần dùng đến tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ"


Trương Dương nói : "Chuyện nhờ anh hỗ trợ sau này khẳng định là không ít, đến lúc đó anh cũng không thể từ chối nha!"


Kiều Bằng Cử cười ha hả nói : "Tôi xem cậu là bạn thân, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm, nhất định sẽ tận lực"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK