Tuy rằng như vậy, Khổng Nguyên vẫn làm ra vẻ đi tới một bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện một phen, lúc y đi kiểm tra sức khoẻ, vừa khéo gặp Diêm Quốc Đào, lập trường giữa hai người bọn họ không thể nghi ngờ là hai phía đối lập, nhưng nhân vật chính trị tới cấp độ như bọn họ này rồi, cho dù là trong lòng có ghét đối phương như thế nào đi nữa, nhưng biểu hiện ra vẫn là giả vờ tỏ ra thân thiện hữu hảo, Diêm Quốc Đào hư tình giả ý nắm tay Khổng Nguyên nói: Trưởng ban Khổng, kết quả kiểm tra thế nào? Tôi đang chuẩn bị buổi tối đi tới nhà anh thăm anh đói.
Khổng Nguyên mỉm cười nói: Người lớn tuổi rồi thì tinh lực luôn luôn không được tốt, tôi bị cao huyết áp, gần đây không dùng thuốc khống chế được, mới vừa kiểm tra tim, điện tâm đồ biểu hiện cơ tim thiếu máu, bác sĩ bảo tôi nhất định phải nghỉ ngơi, nếu không sợ rằng một vài ngày sẽ đi gặp Các Mác . Khổng Nguyên cũng không bị bệnh nghiêm trọng như vậy, y chỉ là cố ý khuyếch đại.
Diêm Quốc Đào tràn đầy đồng cảm thở dài nói: Đúng vậy, người lớn tuổi rồi, thân thể sẽ không thể so với hồi trẻ.
Khổng Nguyên nói: Quốc Đào, anh tới chỗ này có việc gì?
Diêm Quốc Đào hướng y giơ thuốc trong tay lên: AI lại không có việc gì muốn chạy tới bệnh viên chứ, gần đây tôi không ngủ được ngon, cho nên đặc biệt qua xin một ít thuốc ngủ.
Khổng Nguyên ý vị thâm trường nói: Quốc Đào à, gần đây phải quan tâm nhiều chuyện lắm sao?
Diêm Quốc Đào nói: Đúng vậy, tôi sinh ra lao lực. Áp lực tâm lý gần đây của Diêm Quốc Đào cũng rất lớn.
Khổng Nguyên cười cười, y nhớ tới Kiều Chấn Lương đã đi trước tới kinh thành, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cái ý niệm trong đầu, y hướng Diêm Quốc Đào nói: Quốc Đào, lúc này rảnh rỗi không? Cùng nhau nói chuyện một chút đi.
Diêm Quốc Đào sửng sốt một chút, y vốn tưởng rằng hiện tại Khổng Nguyên hẳn phải là tức giận như quả bóng phát nổ, không còn chút tinh thần nữa, nhưng thoạt nhìn Khổng Nguyên cũng không có vẻ quá mức uể oải, đến tột cùng y có cái suy nghĩ gì? Lại có thể dám hướng Kiều Chấn Lương làm khó dễ? Diêm Quốc Đào hiếu kỳ đối với Khổng Nguyên, y gật đầu, và Khổng Nguyên cùng nhau đi hướng hậu viện của bệnh viện, bên trong vườn rất yên tĩnh, ngoại trừ hai người bọn họ ra không có những người khác tồn tại, Khổng Nguyên tuyển chọn chòi nghỉ mát trong công viên này, đây cũng là chỗ cao nhất trong vườn, ngồi ở trong chòi nghỉ mát, có thể thấy rõ toàn bộ tình cảnh bên trong vườn, cũng không cần lo lắng bọn họ nói chuyện bị người khác nghe được.
Khổng Nguyên có thể nhìn ra được sự cảnh giác của Diêm Quốc Đào đối với mình, bất quá y càng có thể nhìn ra được sự lo lắng của Diêm Quốc Đào, lúc Kiều Chấn Lương rời khỏi Bình Hải, đám thân tín của hắn bị vây trong trạng thái thấp thỏm bất an, nếu như Kiều Chấn Lương bởi vì chuyện lần này mà buông tha Bình Hải, như vậy đám người Diêm Quốc Đào này sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc, cây đổ bầy khỉ tan, Kiều Chấn Lương sẽ không quan tâm tới đám người này, chỉ cần trong tay có quyền, đi tới chỗ nào cũng đều có thể tụ tập được một tổ chức có các thành viên hiệu trung với chính mình.
Khổng Nguyên nói chuyện bắt đầu từ một tiếng thở dài : Quốc Đào, tôi gặp phải chuyện gì ,anh hẳn là biết rõ ràng.
Diêm Quốc Đào thản nhiên cười cười, y không nói chuyện, cũng không phải là chẳng đáng nói, mà là không biết nói thế nào, tác phong của Khổng Nguyên có vấn đề mà bị mất cuộc đời chính trị, cũng không có gì đáng giá y đi chế nhạo, mỗi người đều có nhược điểm, hiện tại không có việc gì không có nghĩa là vĩnh viễn không có việc gì, một ngày ngươi xúc phạm dến lợi ích chính trị của người khác, tại trong đấu tranh bị người khác bắt được nhược điểm, ngươi phải trả giá lớn bị mất tiên đồ chính trị, Khổng Nguyên là tự tìm, nếu như y không phải chủ động đi trêu chọc Kiều Chấn Lương, có thể Kiều Chấn Lương vẫn sẽ tiếp tục khoan dung đối với y.
Khổng Nguyên nói: Ngày mai tôi sẽ đi tới kinh thành, sau đó sẽ không quay về Bình Hải nữa.
Diêm Quốc Đào đối với việc này đã có chuẩn bị tâm lý, y nhẹ giọng nói: Thực sự là đáng tiếc! Y đích xác là vì Khổng Nguyên bởi vì một cái sai lầm cấp thấp bị mất cuộc đời chính trị mà cảm thấy đáng tiếc.
Khổng Nguyên nói: Người có lúc là không có lựa chọn, đi về phía trước là tuyệt lộ, lui ra phía sau cũng là tuyệt lộ, nhưng số phận sẽ không cho phép người ta thủy chung đứng ở tại chỗ bất động. Tình cảnh của y đích thật là tiến thoái lưỡng nan.
Diêm Quốc Đào nghe thấy Khổng Nguyên nói như vậy, trong lòng lại có thể có chút đồng tình với y.
Khổng Nguyên nói: Tôi đã không có lựa chọn, nhưng anh thì còn.
Diêm Quốc Đào mỉm cười nói: Tôi từ lâu đã làm ra lựa chọn. Y ý thức được Khổng Nguyên gọi mình ra đây rất có thể là xúi giục, y muốn cho Khổng Nguyên đã chết cái ý này, Kiều Chấn Lương đối với hắn không tệ.
Khổng Nguyên nói: Quốc Đào, tại trong thể chế rất khó tìm được bạn bè chân chính, tôi không biết anh là nhìn thế nào, tôi tới Bình Hải lâu như vậy, nhưng bên người không có một người bạn thật sự.
Khổng Nguyên nói lời này, làm cho Diêm Quốc Đào tràn đầy đồng cảm, trong quan trường quả thực rất khó tìm được bạn bè chân chính, quan hệ giữa người và người đều là lợi dụng và bị lợi dụng, cho dù hắn và Kiều Chấn Lương cũng không ngoại lệ, bọn họ là cấp trên cấp dưới tốt, khách và chủ tốt, nhưng không phải là bạn bè chân chính, bởi vì hắn không có tư cách ngồi ngang hàng với Kiều Chấn Lương. Diêm Quốc Đào nói: Con đường này vốn có chính là cô độc, nếu chúng ta đã lựa chọn, mình cũng nên chuẩn bị tâm lý trước.
Khổng Nguyên nói: Trước khi Kiều lão lui về nghỉ hưu, chuyện của Kiều Bằng Cử căn bản là không có khả năng phát sinh.
Diêm Quốc Đào phát hiện Khổng Nguyên rất rõ ràng tình thế hiện tại, những lời này của y rõ ràng là ám chỉ, lực ảnh hưởng của Kiều lão đã không bằng hồi trước, nếu như đổi thành quá khứ, nguy cơ chính trị của Kiều gia căn bản không có khả năng phát sinh ! .