Vệ sĩ đừng gần đó thấy tình thế có chút bất lợi liền xông lên cản bọn họ trước mặt Tư Âm, trong lúc mất trật tự không biết ai đã cố tình đưa tay ra đẩy cô. Tư Âm đang đứng trên bậc thềm nên mất đà, nghiêng người ngã xuống. “Cẩn thận” Đột nhiên Kỳ Minh kêu lên rồi đưa tay ra đón lấy cơ thể của cô ôm vào lòng, Tư Âm có thể cảm nhận rõ ở chân đang truyền đến cơn đau buốt rất khó chịu. Kỳ Minh cúi đầu xuống nhìn thấy biểu cảm của cô có chút khác lạ, mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra ngày một nhiều hơn. Anh vội hỏi cô:
“Bị thương ở đâu rồi?” Tư Âm vội lắc đầu, đối với mấy chuyện nhỏ này không có vấn đề gì với cô, vì cô là một người tập võ lâu năm. Nhưng trong mắt một bác sĩ như Kỳ Minh thì nó hoàn toàn khác, anh có thể cảm nhận được cái đau mà cô đang chịu.
Không nói thêm lời nào, anh cúi người xuống bế cả người cô lên đi vào trong bệnh viện. Lúc anh đưa lưng về phía họ còn cố ý nói lớn: “Chuyện hôn nhân của chúng tôi đều là tự nguyện, vì thế các người đừng có đến đây làm phiền tôi và mọi người ở bệnh viện nữa. Nếu như Tư Âm bị các người làm bị
thương nặng thì chuẩn bị ngồi ở nhà đợi đơn kiện từ tòa đưa tới đi”
Tư Âm khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng cô không thể nhìn được hết toàn bộ biểu cảm của anh ngay lúc này, mà chỉ thấy được một góc cạnh trên khuôn mặt của anh.
Cô từ trên cao nhìn xuống thấy anh đang cẩn thận xoa nhẹ mắt cá chân cho mình, môi không tự chủ được nâng lên tạo thành một đường cong ngọt ngào. Cô không nhịn được cất giọng trêu: “Anh đang lo lắng cho tôi sao?”
Hàng động của anh chợt khựng lại nhưng sau đó anh nhanh chóng trở lại bộ dáng vừa rồi. “Cô đừng có mơ tưởng, tôi chỉ xem cô là một bệnh nhân cần cứu chữa mà thôi. Cô quên tôi là bác sĩ rồi sao?”
Cô nhìn đi hướng khác, biết anh đang cố gắng nói ngược lại với lòng mình nhưng cô không để ý. Cái cô chú ý chỉ là anh đã quan tâm mình, dù cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài sáu tháng nhưng đối với cô, chỉ cần anh dành chút sự ân cần với cô như vậy là cô đã mãn nguyện rồi.
Sau khi được anh chỉnh lại các khớp xương thì cô đã có thể đi lại bình thường, cô không ở lại nói chuyện với anh lâu mà lập tức trở về công ty làm việc. Nhìn cô đi gấp gáp như vậy Kỳ Minh thoáng nhìn theo trầm tư nhưng rồi anh lập tức gạt sang một bên sắp xếp bệnh án mà tiếp tục khám bệnh.
Công ty sắp tới có rất nhiều dự án cần phải phê duyệt nên Tư Âm quyết định tăng ca để làm cho xong. Còn ở nhà, hôm nay anh đi làm về khá sớm, có lẽ bệnh viện hôm nay không có nhiều việc.
Nằm một mình trong phòng, anh cảm giác có chút không được thoải mái hay nói đúng hơn anh không quen. Từ khi cưới nhau đến giờ đã một tháng trôi qua, đây là lần đầu cô và anh không ngủ chung phòng.
Anh thoáng nhìn lên đồng hồ treo tường gần tủ đồ phát hiện đã hơn mười một giờ khuya mà Tư Âm chưa có dấu hiệu quay trở lại đây. Anh ngồi bật dậy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay trắng rất tròn, có lẽ là ngày rằm. Ánh trăng soi sáng khắp đường phố tạo nên khung cảnh thật thanh bình. Ngồi được giây lát không hiểu vì lý do gì mà anh đi nhanh xuống lầu, bắt gặp quản gia Lâm đang lau dọn nhà bếp liền hỏi:
“Tư Âm chưa về sao bác?” Quản Gia Lâm vì sự xuất hiện đột ngột của anh mà thoáng giật mình nhưng bà nhanh chóng lấy lại tinh thần, bà khẽ cúi người chào anh rồi mới trả lời.
“Lúc tối trợ lý Cao có điện thoại về nói cô chủ đêm nay tăng ca không có về thưa cậu chủ.”
Anh im lặng suy nghĩ gì đó rồi mới lên tiếng nói: “Vậy bác giúp cháu nấu nồi canh hôm bữa đi, cháu sẽ mang đến công ty cho cô ấy." Nghe đến đây bà có chút khó xử, mắt không được tự nhiên nhìn anh ấp úng. “Thật... ra.” Không đợi quản gia nói hết, anh đã nghiêng đầu nhìn bà hỏi: “Bác sao thế? Thấy trong người khó chịu chỗ nào sao? Có cần cháu xem giúp bác không?”
Quản gia Lâm vội lắc đầu, bà vừa xua tay vừa nói: “Ý của tôi không phải vậy, chẳng giấu gì cậu, canh hôm đó cho cậu uống không phải do tôi nấu mà là có chủ đích thân vào bếp nấu cho cậu. Cô ấy còn căn dặn không cho tôi nói với cậu. Nhưng hôm nay.”
Tia ngạc nhiên thoáng hiện qua trong đáy mắt anh khi nghe lời bà vừa thốt ra. Anh chưa từng nghĩ đến một người như Tư Âm sẽ hạ mình xuống phục vụ cho anh, hơn nữa bình thường bọn họ gặp nhau đều như hai kẻ thù đối đầu hết sức khốc liệt, cho nên chuyện này làm sao xảy ra được.
Anh chỉ nghĩ dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, anh lại là bác sĩ không thể không quan tâm đến sức khỏe của cô. Hơn nữa lúc sáng cô còn bị thương vì đến giải vây cho anh. Nghĩ đến những gì cô đã làm cho mình, sự ác cảm của anh với cô giảm đi một
chút. Kỳ Minh khẽ gật đầu với bà rồi căn dặn:
“Được rồi bác đi nghỉ ngơi đi, cháu sẽ nấu và đem đến công ty cho cô ấy” Quản gia vẫn đứng yên, mắt bà hiện rõ sự khó tin.