• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Âm giận quá mất khôn, mặc kệ vết thương trên người mà đẩy mạnh tay anh ra, lớn tiếng quát: “Đi đi, tôi không muốn người như anh tỏ vẻ quan tâm” 

Anh quan sát thái độ của cô có chút thay đổi, mặt đăm chiêu cố suy nghĩ lại vừa rồi mình đã nói gì sai. Nghĩ một lúc mắt anh bỗng sáng lên, bước chân cũng vì thế 

mà tiến lên vài bước đứng gần cô hơn. Ở khoảng cách gần trong gang tấc, Kỳ Minh có thể nghe được tiếng thở liên hồi của cô, mày anh hơi nhướng lên rồi nghiêng đầu 

bên tai cô thì thầm. 

“Một người thông minh như cô đôi lúc cũng trở nên ngốc nghếch sao? Tôi là bác sĩ, hàng ngày có bao nhiêu cô gái đến chỗ tôi khám, bệnh gì cũng có cô nói xem tôi tránh nhìn họ như thế nào?” Mắt Tư Âm đảo qua lại liên tục, cô khẽ nuốt nước miếng, trong lòng gào thét trách mắng bản thân mình. Sao cô lại ngốc như thế khi quên công việc anh đang làm. Nhưng dù sao đi nữa đã đâm lao thì phải theo lao, cô cắn nhẹ môi dưới giọng ấp úng 

nói: 

“Ừ thì tôi nói vậy đấy anh muốn hiểu sao cũng được” 

Kỳ Minh thoáng nhìn qua cô lắc đầu, cô gái này thật khó chiều. Anh không muốn đôi co với cô nữa, mà nhanh chóng xem xét vết thương của cô có năng không để 

còn về bệnh viện làm việc. 

Nhìn anh chăm chú quan sát thật kỹ vết bầm tím trên người mình, Tư Âm trầm tư nhìn anh rồi bất giác lên tiếng: “Nếu tôi nói chuyện của bút ghi âm là không đúng sự thật thì anh có tin tôi không?” Thấy hồi lâu anh vẫn im lặng không lên tiếng cô cứ nghĩ anh đang thừa nhận bản thân không tin mình. Cô vội gượng cười rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. “Không có nghiêm trọng đầu hay anh.” Chưa đợi cô nói dứt lời thì anh đã ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô thờ ơ nói: 

“Tôi chỉ tin vào sự thật” 

Nói rồi anh đứng bật dậy, lần nữa nhìn cô nói: “Chỗ bị bầm không có gì nghiêm trọng chỉ cần thoa thuốc là hết, cô cứ yên tâm làm việc. Sau khi tan làm về tôi sẽ đem thuốc về sau, thoa đều đặn sẽ nhanh khỏi thôi.” 

Dường như không muốn nói chuyện với cô nhiều, sau khi câu nói vừa kết thúc anh đã thẳng người quay lưng rời đi. Việc của Linh Chi anh cũng không nói thêm lời nào, Tư Âm cứ nghĩ anh đang tự trách bản thân đẩy cô khiến cô bị thương nên mới như thế. Nhưng với Kỳ Minh, anh đã cảm nhận được chuyện gì đó không được bình thường nhưng anh nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra. 

Công việc ở Bác Ái khá nhiều nên cô mất một thời gian khá lâu mới giải quyết xong, đến khi thấy mọi việc đã đâu vào đấy thì lúc này Tư Âm mới nhấc điện thoại gọi trợ lý Cao vào phòng. Nghe chỉ thị của sếp, cậu không chậm trễ vội đi qua đẩy cửa phòng Tổng giám đốc bước vào. “Thưa sếp cô có gì căn dặn?” Tư Âm đứng khoanh tay nhìn ra cửa kính sau bàn làm việc, dáng vẻ hiên ngang cùng nghiêm nghị. Cô đưa lưng về phía cậu nên cậu không đoán được cảm xúc trên mặt cô hiện tại như thế nào. 

Tư Âm nhìn lên đám mây đang bay lơ lửng trên bầu trời rồi nhớ lại câu nói chất vấn 

của Kỳ Minh lúc sáng mà trong người bắt đầu nổi nóng, âm thanh lạnh lẽo thốt lên: 

“Cậu cho người đến nhà của Linh Chi cảnh cáo cô ta cho tôi, nói với cô ta đừng có thách thức giới hạn của Tư Âm này” 

Giọng nói thâm trầm của cô khiến cho cơ thể trợ lý Cao bỗng run lên khiếp sợ. Cậu đã chứng kiến cô xử lý nhiều việc rồi, nhưng đây có lẽ là lần đầu cô kêu người đến nói chuyện như thế. 

Vì không muốn làm chậm trễ việc của cô nên trợ lý Cao lập tức cúi thấp đầu nhanh nhẹn đáp trả. 

“Vâng tôi sẽ đi ngay đây” Khi cánh cửa phòng dần đóng chặt lại thì cùng lúc đó Tư Âm nhẹ quay người nhìn ra cửa, mắt hơi nheo lại tỏ vẻ thích thú. 

Linh Chi vô cùng vui mừng vì đã làm cho Kỳ Minh có ác cảm với Tư Âm, nên sau khi tạm biệt anh xong cô ta đi đến một siêu thị gần nhà mua rất nhiều thức ăn để chúc mừng cho cái sự thông minh của cô ta. Nhưng khi đến trước thang máy chuẩn bị lên lầu thì từ đầu xuất hiện một đám người từ trên xuống dưới mặc đồ chỉ toàn màu đen chặn đường cô ta lại. Linh Chi tưởng họ tìm sai người nên né sang một bên đi đường khác nhưng trong đám có một người đứng ra đưa tay ngắn cô ta lại. 

Lúc này cô ta biết chắc bọn họ đến tìm mình nên bắt đầu sợ hãi, hai tay siết chặt túi đồ, giọng nói không được tự nhiên như trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK