Giọng nói của cô đều đều vang ở bên tại của anh, nghe xong anh có chút tức giận đi về phía bọn họ. Hai tay nắm lấy cổ áo của một tên đàn ông đứng gần anh nhất rồi quát lớn: “Tôi đã làm gì mấy người mà có thể đối xử với bệnh nhân của tôi như thế? Tôi khó khăn lắm mới cứu được cậu ấy vậy mà mấy người lại làm như vậy, công sức của tôi vì mấy người cũng đổ sông đổ biển”
Tư Âm vẫn thản nhiên nhìn anh, từ đầu đến cuối không có ý can thiệp vào mà để anh tự giải quyết. Trước lời chất vấn của anh, họ không có chút mảy may và xem trọng lời nói của anh chút nào, mà chỉ thờ ơ trả lời: “Muốn chém, muốn giết cứ làm đi đừng nói nhiều”
Nắm tay của anh siết chặt lại, bản thân sau đó không có ý muốn động thủ với bọn
họ. Vì dù sao anh cũng là một bác sĩ, không thể làm tổn thương người khác được.
Thấy được sự chần chừ của anh, Tư Âm bắt đầu không vui và sau đó là chuyển
sang giận dữ. Cô đứng bật dậy, bước chân hiên ngang đi đến gần bọn họ, trước khi
đứng trước hai người đàn ông, cô còn không khách khí đẩy anh sang hướng khác để bản thân không bị vướng víu.
Tiện tay Tư Âm nắm lấy cổ áo của một tên kéo lên gần chỗ mình, không biết cô đã lấy súng từ đâu mà giờ đây nó đã nằm yên trên thái dương của hắn. Trong mắt hiện rõ sự tàn ác của cô ngay lúc này. “Mày muốn chết chứ gì? Tao có thể cho mày đi nhanh một chút xuống gặp ông bà
của mày.”
Kỳ Minh sợ hãi bước tới kéo cả người cô lại ôm vào trong lòng, anh sợ cô kích động mà bóp còi thật. “Cô điên rồi sao? Đây là súng đó, giết người phải đền mạng, cô muốn ngồi tù bỏ lại ba của mình sống cô đơn bên ngoài khi tuổi về già sao?”
Tư Âm vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi cái ôm của anh ra, nhưng anh kìm chặt quá, ngay cả nhúc nhích cô còn không thể làm được. “Anh tránh ra cho tôi, tôi làm gì là chuyện của tôi.” Vòng tay của anh càng chặt hơn, dường như thấy chưa đủ, anh còn đỡ lấy sau gáy của cô mà áp cả mặt cô vào ngực của mình, không cho cô có chút cơ hội nào được nói.
“Nghe tôi nói có được không? Giết người là phạm pháp cô không được manh động như vậy. Vì hạng người như họ mà ở tù cô thấy có xứng đáng không?”
Hai tay của cô ở sau lưng của anh đánh loạn xạ không ngừng, nhưng vẫn không khiến cho anh nới lỏng vòng tay được tí nào. Thật hết cách cô đành dùng đến chiêu thức của mình mà đưa đầu gối lên thúc mạnh vào bụng của Kỳ Minh.
“Hà”.
Anh không ngờ cô lại động thủ với mình, anh ôm lấy bụng, gập cả người, khụy hai chân xuống sàn. Tư Âm có chút không nỡ nhìn anh đau như vậy, bước chân không tự chủ được mà tiến lên hai bước thì lập tức dừng lại. Môi cô mím chặt, trong lòng vẫn còn tức tối vụ anh ngăn cản cô giải quyết đám người họ.
Cô mặc kệ dáng vẻ đau đớn đến đứng không nổi của anh mà quát lớn: “Tôi đang lấy lại công bằng cho anh đấy”. Kỳ Minh nghiến chặt răng, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình để vơi bớt đi cơn đau. Cú đạp vừa rồi của Tư Âm không hề nhẹ chút nào, nhìn cô mỏng manh, yếu đuối như thế nhưng ra tay lại tàn bạo như vậy. Đến hiện tại anh có thể hiểu được lý do vì sao nhiều người cảm thấy sợ cô rồi. Vì cô có nguyên dàn vệ sĩ, cô có võ và có cả...súng bên người.
Mất một lát sau anh mới hồi phục lại dáng vẻ của mình, anh cố gắng nhịn xuống cơn đau mà nói với cô: “Tôi có thể tự lo cho mình”
Câu nói của anh càng khiến cô nổi giận hơn, rõ ràng cô có ý giúp anh mà anh còn nói như thế. Khác nào nói cô đang nhiều chuyện, xen vào khi anh chưa lên tiếng. Tư Âm thoáng nhìn qua hai tên đó, mắt thâm trầm đến đáng sợ, sau đó cô trở lại
bàn làm việc mở tài liệu ra, có chút nhởn nhơ nói:
“Tất cả cút hết cho tôi” Nhận được lệnh của cô, đám người áo đen không chậm trễ mà đem người rút lui. Trong căn phòng giờ chỉ còn anh và cô, cảm nhận được anh không có ý rời đi, bất đắc dĩ cô buông cây viết xuống, lưng ngả dựa vào ghế, mắt không cảm xúc nhìn
anh.
“Sao còn chưa đi?” Kỳ Minh nhìn cô chằm chằm, lát sau lại nói: “Cô đang tức giận sao?” Tư Âm khẽ bật cười vì câu hỏi ngây thơ của anh, cô ngồi thẳng người lại, tia giễu cợt cứ thể hiện rõ trên mặt. “Tại sao tôi lại phải như thế? Vì anh sao? Anh đừng đề cao giá trị của mình đối với tôi như thế chứ?”