• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của anh đăm chiêu không nói lời nào, cuối cùng xoay người ra khỏi phòng bỏ lại có một mình ở đó. Khi cánh cửa đóng lại, nụ cười của cô cũng dần tắt đi. Dáng 

vẻ bất lực ngã về sau, hai mắt nhắm chặt lại, cảm nhận được sự thống khổ trong lòng đang tràn khắp cơ thể cô. 

Vừa rồi cô chỉ muốn hù dọa bọn họ để ép chúng khai ra người chủ mưu mà thôi, chứ cô đâu có ngu mà ở đây bắn chết người. Hơn thế nữa, súng trên tay cô vừa cầm 

cũng là giả. Chỉ khi việc cấp bách cô mới dùng đến súng thật, còn không những thứ đồ đó cô không mang bên người. (Truyện được đăng độc quyền trên App Story Ones, cấm Re-up dưới mọi hình thức.) 

Lúc cô về đến nhà đã gần sáu giờ tối, thấy Kỳ Minh đi xuống lầu cô cũng không thèm nhìn lấy một cái đã lạnh lùng bước qua người anh đi lên phòng. Bước chân của anh khẽ dừng lại, đầu hơi nghiêng qua, đuôi mắt thoáng nhìn bóng lưng của cô song không nói lời gì tiếp tục đi xuống nhà bếp. 

Tới bữa cơm, cô cũng không cùng anh vào bàn ngồi ăn chung, mà bảo người làm 

đem qua phòng làm việc cho cô. Thái độ không muốn chạm mặt với anh rõ ràng như thế, người trong nhà đều nhận ra. Anh không nói gì chỉ ăn xong rồi trở lại phòng. 

Anh nằm dưới sàn lăn qua lộn lại mấy vòng, mắt nhìn ra cửa vẫn không thấy cô về, 

lòng có chút không vui. Đến gần một giờ sáng Tư Âm mới trở lại phòng ngủ, cô cứ tưởng anh đã ngủ từ lâu nhưng lại bắt gặp anh đang đứng bên cửa sổ, hai tay đút vào túi quần và đưa lưng về phía cô. Từ góc độ này cô không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của anh như thế nào, mà sau đó chỉ nghe anh nói một câu. 

“Cảm ơn cô đã giúp tôi, nhưng tôi không muốn vì tôi mà tay cô phải dính máu” 

Động tác lấy chăn của cô ngừng lại trong giây lát, cô thoải mái ngả lưng xuống giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Câu nói của anh vừa thốt ra cứ văng vẳng bên tai cô ngay lúc này, khoé môi không tự chủ được mà nâng lên. Anh đang nghĩ cho cô sao? Sợ cô vì anh mà bẩn tay sao? Đuôi mắt của cô thoáng nhìn về phía bóng lưng thẳng tắp vẫn còn đứng ngoài cửa sổ, bất chợt cô đưa hai tay của mình lên trước tầm nhìn mà quan sát. Có lẽ anh không biết đôi tay này đã vô số lần đụng đến máu rồi, thương trường nguy hiểm, cô đã phải nỗ lực hết mình mới có được ngày hôm nay. Không nghe cô trả lời, anh nghiêng người nhìn sang phát hiện Tư Âm đang đưa lưng 

về phía mình, hơi thở đều đặn có lẽ đã mê man ngủ. Kỳ Minh khẽ thở dài một tiếng 

rồi đi lại chỗ của mình nằm xuống, anh không biết lời của mình vừa rồi cô có nghe thấy. Anh biết hiện tại cô vẫn còn đang rất là giận anh vì chuyện anh cấm cô, không cho đụng đến hai tên đàn ông đó, nhưng không phải vì anh muốn tốt cho cô thôi sao? 

Anh đưa tay đặt lên trán suy nghĩ những chuyện xảy ra mấy ngày qua, trong mối quan hệ xung quanh, anh chưa từng xảy ra xung đột với một ai vậy thì tại sao có người lại muốn hãm hại anh? Tư Âm vẫn còn giấu mình chuyện gì hay sao? Cả đêm anh ngủ không ngon giấc, trong đầu vẫn bị câu hỏi đó lặp đi lặp lại nhiều lần mà không có một đáp án nào có thể giải thích. 

(Truyện được đăng độc quyền trên App Story Ones, nghiêm cấm Re-up dưới bất kỳ hình thức nào.) 

Sáng hôm sau cô từ trên lầu đi xuống, vừa bước vào phòng ăn đã bắt gặp anh đang ngồi ở đó, hết sức tao nhã ăn phần của mình. Cô thoáng nhìn qua anh rồi không nói gì đem túi xách đặt ở ghế bên cạnh, bản thân cũng ngồi xuống đối diện anh để dùng bữa. 

Cả quá trình hai người không nói với nhau câu nào, cô cũng lười để ý đến anh nên sau khi ăn xong liền lấy khăn lau sạch miệng và tay của mình, sau đó dặn dò quản gia Lâm mấy câu rồi đi thẳng ra ngoài. 

Bước chân vừa đến cửa thì cổ tay bị ai nắm chặt kéo về sau, chân cô khựng lại, mặt khó hiểu nghiêng người nhìn ra sau phát hiện anh đang nắm tay mình và nhìn cô không chớp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK