“Tôi đã có người trong lòng rồi, vì thế, khi tôi trả hết nợ, cuộc hôn nhân chỉ mang tính chất thương mại này sẽ chấm dứt ngay lập tức”.
Lời nói phũ phàng của Lãnh Kỳ Minh vang lên trong không trung rồi đọng lại nơi đây lòng mềm yếu của Cố Tư Âm.
Hai tay cô nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn cứ thế găm sâu vào lòng bàn tay. Nhưng cô không hề cảm nhận được cái đau đớn của nó mang lại, tâm trí của cô giờ phút này chỉ vang vọng câu nói mà anh vừa thốt ra.
Lãnh Kỳ Minh đứng gần cửa sổ, hai tay bỏ vào túi quần, dáng đứng hiên ngang, gương mặt không chút cảm xúc, lưng dựa vào thanh cửa sổ hướng mắt nhìn về phía cô gái đang ngồi ngơ ngác trên giường.
Cô vẫn còn mặc bộ váy cưới bồng bềnh, lộng lẫy và kiêu sa trên người, khuôn mặt trang điểm sắc sảo vẫn chưa được tẩy trang.
Mãi một lúc sau Tư Âm mới lấy lại được bình tĩnh, môi khẽ nâng lên tạo thành một đường cong thật hoàn mỹ. Cô khó khăn di chuyển đến gần chỗ anh, ngẩng mặt lên đối diện với khuôn mặt mà bấy lâu nay cô luôn khao khát có cơ hội được nhìn ở khoảng cách gần.
“Người làm chủ cuộc hôn nhân này là tôi, không phải anh cứ nói kết thúc là kết thúc.”
Kỳ Minh trừng mắt nhìn cô, câu nói của cô khiến anh vô cùng tức giận. Hơi thở anh phập phồng lên xuống, tay nắm chặt lại hiện rõ cả gân xanh. Anh chưa từng nghĩ trên đời lại có loại phụ nữ hống hách, chẳng coi ai ra gì như
vay.
Nhưng điều làm anh bực tức nhất đó chính là cô gái này lại chạy đến nhà của anh yêu cầu anh và cô kết hôn rồi số tiền nhà Lãnh gia đã nợ nhà họ Cố xem như xóa sạch. Dưới sự ép buộc của cô và những lời van xin của ba mẹ cuối cùng anh bỏ xuống cái tôi của mình để có thể cùng cô bước vào lễ đường. Kỳ Minh không nhịn được nhìn cô nói lớn: “Cô! Cô xem lại bản thân mình có giống bao người phụ nữ khác không?”
Cô không những không tức giận còn bật cười thành tiếng trước mặt anh, giọng nói chua ngoa cũng vì thế mà thốt lên. “Tôi là độc nhất vô nhị, người khác không xứng để đứng ngang hàng mà so sánh với tôi”
Anh không ngờ cô có thể nói ra những lời như vậy, người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ngay bây giờ có thật sự là cô gái năm ấy anh từng gặp? Cô gái có một nụ cười tỏa nắng, nhưng giờ nhìn xem đi, cô không khác gì một cô gái đầy thủ đoạn, toan tính mà người đời ghét bỏ.
Kỳ Minh không thể nhìn cô thêm được nữa, anh lướt qua người cô rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại cũng là lúc thân thể Tư Âm theo đó mà ngã khuy
xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nước mắt cô thi nhau rơi xuống ngày một nhiều, người con trai cô yêu thầm nhiều năm đến cuối cùng trong mắt người đó cô không còn là một cô gái ngoan hiền mà bao chàng trai đều yêu mến nữa. “Xin lỗi Kỳ Minh, do em yêu một cách mù quáng nên khiến cho anh bị tổn thương. Cho em thời hạn sáu tháng thôi, em sẽ trả lại tự do cho anh. Xem như đây là lần cuối em được ở bên cạnh anh, được sớm tối ở cùng anh.”
Câu nói vừa rồi vẫn còn vang bên tai cô ngay lúc này, Tư Âm nhịn không được đưa tay lên ôm lấy ngực trái của mình, nơi trái tim nhỏ bé của cô đang tổn thương một cách trầm trọng.
Có phải cô đã sử dụng sai cách rồi không? Đã vô tình đẩy anh ấy đi xa hơn rồi phải không?
Mặt mũi cô bơ phờ, lớp trang điểm trên mặt cũng không che đậy được khuôn mặt xanh xao của cô ngay lúc này. Tầm nhìn đã nhòe đi vì nước mắt, nhưng cô vẫn không thể nào kìm nén lại được. Đáy lòng cô đau lắm, đau đến thở không được nữa. “Xin anh cho em ích kỷ một lần này thôi, rồi em sẽ không làm phiền anh thêm nữa”
Tư Âm không biết mình đã vào phòng tắm bằng cách nào, cô ngâm mình một lúc rồi mới chịu đi ra. Nằm trên giường mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia chờ
nó mở ra lần nữa, nhưng rồi cô tuyệt vọng đến lúc ngủ quên đi mất mà anh vẫn không trở lại.