Quay lại phía Kỳ Minh, từ lúc vào đến phòng sách đến giờ, Cố Hạo cứ đứng đưa lưng ra cửa trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó mà không chịu nói. Kỳ Minh đứng cách ông vài bước chân, mắt vẫn theo dõi từng cử chỉ của ông.
Bất ngờ Cố Hạo quay người lại, nhìn anh khẽ thở dài, ông kêu anh lại ghế ngồi để cả hai thoải mái trò chuyện với nhau. Cuối cùng Kỳ Minh không thể nhịn được nữa mà lên tiếng: “Ba có việc gì muốn thảo luận với con sao?” Cố Hạo cầm bình trà vừa rót cho anh vừa nói: “Ba chỉ có mỗi đứa con gái là Tư Âm, cho nên dù con bé có làm sai chuyện gì cũng đừng trách mắng nó nha con. Nếu nó không đúng thì cứ trách ba dạy nó không được tốt” “Ba biết trong cuộc hôn nhân này người chịu thiệt thòi nhiều là con, nhưng người Tư Âm chọn không ai khác chính là con. Nên ba cũng đành bất đắc dĩ thuận theo nó mà yêu cầu hai đứa kết hôn để xóa bỏ nợ nần”. “Nếu con có oán trách gì thì cứ trút hết lên đầu của ba, đừng có vì những uất ức mà đổ lên người Tư Âm. Con bé mất mẹ từ nhỏ nên không đủ tình yêu thương, khó khăn lắm ba mới thấy nó vui vẻ chạy về nhà yêu cầu ba cho phép nó gả cho con”
Đến đây anh không thể nghe được nữa, hai tay anh đan chặt vào nhau cố kìm nén lại cảm xúc của mình. Trong lòng anh dậy sóng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, lời nói thốt ra vẫn nhẹ nhàng.
“Trước hết con xin lỗi ba, ngay từ đầu con đối với hôn nhân này không phải là tự nguyện. Ba muốn con đối tốt với Tư Âm con có thể làm được, nhưng không phải với tư cách một người chồng mà là một người đang trả nợ” “Chuyện con có người yêu không phải ba không biết, chính vì thế kêu con chấp nhận Tư Âm là chuyện không thể nào. Đợi đến khi con trả đủ những gì nhà họ Lãnh thiếu, con sẽ chấm dứt ngay cuộc hôn nhân này”. “Con không trách ba hay bất kỳ ai hết, chỉ là nhà con thiếu nợ và con có trách nhiệm phải trả mà thôi. Vì thế ba hãy thông cảm cho con, điều mà ba muốn con không thể làm được”
Cố Hạo đưa tay ôm lấy ngực, ánh mắt thành khẩn của ông nhìn thẳng vào mắt anh.
“Coi như ba cầu xin con có được không? Ba không muốn Tư Âm nó bị tổn thương
thêm lần nào nữa”
Kỳ Minh thầm khinh bỉ trong lòng, người khác không hiểu cô nhưng với anh thì quá rõ cô là người như thế nào. Người nhà họ Cố kêu anh hãy yêu thương cô vậy tại sao họ không nghĩ chính con gái của họ đang phá hoại hạnh phúc của người khác.
Anh đứng bật dậy, biểu cảm trên mặt đã không hòa nhã như vừa rồi nữa, anh cố tình tránh né nhìn đi nơi khác, dù không muốn cũng phải nói lên lời này. “Con xin lỗi con làm không được, con xin phép xuống lầu trước” Kỳ Minh không đợi ông nói thêm câu nào nữa mà thẳng người đi ra cửa, khi bàn tay
vừa chạm vào chốt thì phía sau bỗng vang lên âm thanh lớn. *Âm*
Anh hốt hoảng nhìn ra sau phát hiện ông Hạo đã ngất xỉu lâm vào hôn mê, anh vội đỡ nửa người ông lên, tay nhẹ vỗ lên mặt ông mấy cái. “Ba! Ba có nghe con nói gì không?”.
Anh cẩn thận đỡ ông nằm lại xuống sàn định đặt tay lên ngực của ông thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Sau đó là tiếng hét thất thanh của Tư Âm. "Ba!" Cô lao đến như tên lửa, vội ôm lấy ông vào lòng, mặt mày tái xanh lại cố gắng gọi ông. Quản gia ở sau thấy ông chủ của mình như vậy vội vã chạy xuống lầu lấy điện thoại gọi xe cấp cứu. Kỳ Minh biết bây giờ là lúc quan trọng không thể chậm trễ nên kéo tay cô ra gấp gáp nói:
“Để tôi xem ba thế nào, cô tránh sang một bên đi.” *Chát* Tư Âm không những không buông tay mà còn ngang nhiên thẳng tay tát anh một cái. Kỳ Minh có chút giật mình quay sang nhìn cô thì bắt gặp ánh mắt oán hận mà Tư Âm đang nhìn mình, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu khi bản thân bị cô hiểu lầm.
“Cút.”
Có mấy ai biết được trong tâm cô đau đớn như thế nào khi nói ra chữ này với người mình thương. Cô không bao giờ có thể chấp nhận được việc anh khiến cho ba cô lâm bệnh.
Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến, Tư Âm cùng ông ngồi vào xe đến bệnh viện,
riêng Kỳ Minh lái xe chạy theo sau. Anh là bác sĩ càng hiểu được tình hình của ông Hạo như thế nào. Nếu như anh đoán không lầm là do ông kích động quá dẫn đến khó thở mới ngất đi.
Kỳ Minh tức giận bản thân liền cung nắm tay đánh mạnh vào vô lăng mấy cái rồi lớn tiếng nói: “Mày thật là tệ mà, tại sao mày lại bị cảm xúc chi phối như thế. Mày quên rằng ông ấy tuổi đã cao không chịu được sự kích thích quá nặng rồi sao?”