“Các người là ai, nếu dám làm gì tôi, tôi... tôi sẽ báo công an còng đầu mấy người” Một tên đứng đầu tiến lại gần Linh Chi hơn, trên mặt hắn đeo một chiếc kính màu đen nên Linh Chi không thể nào đoán được hắn đang nghĩ gì, chỉ là sau đó có nghe hắn từ từ nói: “Tôi nhận được lệnh của cô chủ đến đây muốn chuyển vài lời tới cô.” Linh Chi cố gắng quan sát mấy người họ cảm thấy cô chưa từng đụng chạm gì với mấy người này sao tự nhiên lại đến tìm cô ta. Linh Chi cố gắng lùi về sau mấy bước
tạo khoảng cách với mấy người đó rồi mới nói: “Tôi không biết cô chủ nhà mấy người, tôi đang rất bận xin hãy tránh đường cho tôi đi."
Cô ta dường như mất hết kiên nhẫn mà tiến lên trước muốn lách người qua bọn họ
đi vào thang máy thì phía sau hắn bỗng lên tiếng: “Chắc cô biết Tổng giám đốc Cố Tư Âm của công ty Bác Ái nhỉ?” Bước chân cô ta vì câu nói của hắn mà khựng lại, trong mắt hiện rõ sự bất ngờ cùng
hoảng hốt vội quay đầu lại nhìn hắn. Tên áo đen không muốn phí lời với cô ta thêm mà vào thẳng vấn đề. “Cô chủ muốn nói với cô rằng đừng có khờ dại mà làm chuyện để tiện sau lưng cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không để yên cho cô đâu”
Thân thể Linh Chi thoáng cứng đờ sau khi nghe được những lời mà Tư Âm muốn nói với mình, tay chân cô bủn rủn sắp ngã khuỵu xuống sàn. Lúc cô ta lấy lại được tinh thần thì xung quanh không còn một ai, dường như chuyện vừa rồi chỉ là một giấc
mộng cô ta vừa trải qua. Khắp nơi trống không và hoàn toàn không có dấu hiệu người lạ lui tới, không khí trở lại yên tĩnh như thường ngày, không ồn ào như lúc nãy.
Linh Chi quay đầu nhìn hết hướng này đến hướng nọ, rồi cô ta sợ hãi hướng cầu thang bộ chạy tới. Trong thâm tâm Linh Chi lúc này chỉ nghĩ đến việc chạy thật nhanh về nhà, nếu không bọn họ lần nữa xuất hiện sẽ không để cô ta yên.
Toàn bộ biểu cảm và hành động của Linh Chi đều được vệ sĩ báo cho Tư Âm biết. Ngón tay thon dài, trắng nõn gõ cộc cộc lên mặt bàn, miệng cũng khẽ nâng lên tạo một nụ cười thích thú. “Được rồi, tôi đã biết.” Tắt máy, cô lấy chân để dưới đất lấy trớn xoay ghế hướng ra ngoài cửa kính, tia cười cợt vẫn còn đọng lại nơi đáy mắt Tư Âm, lúc này miệng cô khẽ thì thầm.
“Cô muốn đầu với tôi đâu có dễ, cô muốn dùng Kỳ Minh để tổn thương tôi sao? Có lại quên tôi là người thế nào rồi à? Danh tiếng Cố Tư Âm này bao năm gầy dựng không phải để cô muốn đụng vào là đụng”
Đến tối cô trở về biệt thự, lúc bước vào phòng đã thấy một tuýp thuốc bôi trị bầm đã để sẵn trên bàn trang điểm. Không cần đoán cũng biết là ai, Tư Âm cầm lên quan sát một lúc rồi không tự chủ được nở nụ cười hạnh phúc, mắt nhìn ngó xung quanh không thấy anh đâu cô có chút khó hiểu. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ qua một bên mà để túi xách xuống bàn và bước vào phòng tắm. Tuy đôi lúc anh cũng đối xử tốt với cô, nhưng Tư Âm không bao giờ quên câu nói đêm tân hôn lần đó. Nó như một vết sẹo không thể lành trong tâm trí cô, cho nên anh có làm gì với mình, cô cũng chỉ xem đó là hành vi đang trả nợ.
Ngâm người trong bồn tắm mang lại cho cô cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ những lúc như thế này, đầu óc cô mới được thư giãn không nghĩ ngợi gì nhiều. Tư Âm vớt một miếng bọt mà sữa tắm tạo thành để ở trước mặt thổi nhẹ. Cô ở trong phòng tắm nghịch một lúc rồi mới chịu bước ra khỏi và rửa sạch người
lại.
Lúc Tư Âm đi ra đã thấy Kỳ Minh ngồi trên ghế, dáng vẻ trông như đang đợi mình. Cô đi lại bàn trang điểm sấy tóc, mắt nhìn vào gương nơi đang phản chiếu hình ảnh của anh sau lưng. “Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”
Hai tay của anh đan vào nhau để ở trên đùi, mắt nhìn chằm chằm vào người cô. Tư Âm đang mặc trên người bộ đồ ngủ nhẹ nhàng và thoải mái khác xa với bộ lần trước khi cô có ý định quyến rũ anh. Cô luôn thay đổi trạng thái nhanh như vậy khiến anh có chút không kịp thích ứng. "Tôi đã để thuốc sẵn trên bàn, cô có thể lấy rồi thoa lên vết thương” Mắt cô khẽ liếc nhìn sang tuýp thuốc cô vừa cầm khi nãy đang nằm yên mé góc phải trên mặt bàn, môi khẽ nâng lên nói: “Tôi thấy rồi, cảm ơn anh.”
“Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của một bác sĩ mà thôi.”
Cô im lặng không trả lời anh, không khí xung quanh bắt đầu có chút quái dị. Điệu bộ như ngồi trên đống lửa của anh vô tình thu hút được cái nhìn của cô. Tư Âm cất máy sấy đi, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói với tôi chuyện gì?”