Sáng hôm sau. Cô không còn dáng vẻ đau khổ như hôm qua nữa, trước mặt mọi người giờ đây là một Tư Âm của ngày thường. Cô mặc trên mình bộ đồ công sở áo sơ mi, váy ngắn ôm sát tạo nên một thân hình vô cùng quyến rũ. Những lọn tóc xoăn bồng bềnh được thả ra phía sau, vài sợi tóc mai rơi nhẹ hai bên thái dương của cô. Càng làm cho cô tỏa ra sức hút thật mãnh liệt. Tư Âm nhìn khắp căn biệt thự cũng không thấy bóng dáng anh đâu, tay vô thức nắm chặt lấy túi xách, mặc kệ tiếng gọi của quản gia dặn cô ăn sáng phía sau mà một mạch đi thẳng ra sân rồi lái xe rời khỏi.
Lãnh Kỳ Minh mang điệu bộ mệt mỏi bước vào bệnh viện, hôm qua vì quá nóng giận mà rời khỏi nhà ra ở khách sạn. Báo hại anh thức trắng đêm vì không quen ngủ ở những nơi như thế này. Anh là một bác sĩ rất ưa sạch sẽ và không thể chịu được những căn phòng ở khách sạn đã từng có nhiều người sử dụng qua. Thấy anh đến mọi người bắt đầu xúm vào, khuôn mặt tỏ vẻ cười nói với anh. “Chúc mừng bác sĩ Minh vừa cưới được vợ” Một bác sĩ nam khác đứng gần đó vội hô lên. “Vợ bác sĩ Minh rất đẹp, không biết cô ấy còn chị em nào không nhỉ?” “Đúng đấy, đúng đấy cô ấy quả thật rất xinh. Lúc bác sĩ Minh và cô ấy trao nhẫn cho nhau, tôi còn thấy cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ trông rất hạnh phúc nữa” Kỳ Minh nghe tới đây không tự chủ được nâng khóe miệng lên cười chế giễu. Hạnh phúc sao? Có thật sự nhìn hai người họ trông thật vui vẻ? Anh không ở lại với mọi người lâu mà viện cớ rời đi trước. Anh vẫn chưa thể chấp nhận được cái danh phận người đàn ông đã có vợ như thế này. Lúc này cửa phòng bị đẩy mạnh, tiếng động lớn khiến anh khó chịu ngẩng đầu lên
nhìn bất chợt chạm phải ánh mắt tức giận cùng ai oán của bạn gái đang nhìn mình. Thấy cô ấy đứng đối diện thái độ của anh hòa nhã đi vài phần. “Sao em lại đến đây tìm anh giờ này?”. Thẩm Linh Chi vứt túi xách xuống ghế sô pha bên cạnh, khí thế hùng hổ đi đến đứng trước mặt anh chất vấn. “Chuyện kết hôn anh giải thích làm sao với em đây?”
Kỳ Minh khẽ thở dài, anh đưa tay tháo xuống mắt kính cận của mình để sang một bên, tay còn lại đưa lên xoa nhẹ hai bên thái dương rồi khẽ nói với cô ta. “Chuyện này không tiện nói với em, nhưng em.” Chưa nói hết câu thì cô ta đã cáu gắt lớn tiếng. “Em và anh quan hệ như thế nào mà anh nói không tiện? Lãnh Kỳ Minh có phải anh đã lén lút hẹn hò với cô gái khác sau lưng của em không?” Kỳ Minh không thể làm gì hơn là giữ cô ta lại, bất đắc dĩ ôm chặt cô ta trong lòng dỗ
dành.
“Gia đình của anh có việc trục trặc, em yên tâm đi anh sẽ giải quyết nhanh chóng và ly hôn với cô ấy. Sau đó anh sẽ cho em một danh phận thật xứng đáng”
*Rầm*
Đúng lúc này một âm thanh lớn chợt vang lên, cánh cửa đáng thương và mạnh vào vách tường. Phía sau là gương mặt lạnh lẽo của Tư Âm đang nhìn hai người họ.
Hơi thở của cô dần trở nên không thông, người của cô báo cáo nói anh và một người phụ nữ đang ở bên nhau. Cô đã rất tức giận mà lập tức đến đây và rồi phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng như thế này.
Kỳ Minh không những không buông Linh Chi ra mà còn ôm chặt cô ta hơn, ánh mắt phòng bị nhìn về hướng Tư Âm.
Từng bước chân cô đi về phía họ như từng nhát dao đâm mạnh vào trái tim mềm yếu của cô. Tư Âm không khách sáo nắm lấy tay Linh Chi kéo ra, tạo khoảng cách nhất định giữa ba người.
Kỳ Minh muốn lên tiếng nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt chết chóc mà Tư Âm đang nhìn mình bên nuốt những lời vừa định nói ra vào trong bụng. Tư Âm không thèm nhìn cô ta lấy một cái, mặt âm u đến đáng sợ. “Trước khi cuộc hôn nhân này kết thúc anh đừng có mơ tưởng làm điều gì sau lưng tôi”
Thẩm Linh Chi nghe thể không thể bình tĩnh thêm nữa đẩy cô ra, nâng tay lên chỉ thẳng vào mặt Tư Âm quát:
“Cô đừng có ép người một cách quá đáng như thế, cướp người yêu của người khác như vậy cô không thấy hổ thẹn sao?”
“Hay cô đói khát, quá mong muốn một người đàn ông đến mức có thể làm người thứ ba xen vào mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Minh?”