Cô hít một hơi thật sâu, tay cung lại thành nắm đấm, không chút do dự bước chân vào phòng. Sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến cho hai người đàn ông cùng lúc có chút hốt hoảng nhìn sang. Ông Hạo nhân mày lại lo lắng không biết cô có nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi hay không, nếu có thì thật sự là một đả kích rất lớn.
Kỳ Minh vẫn nhìn về phía cô, trên mặt đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Cô cũng nhìn anh nhưng với thái độ thờ ơ không xem trọng anh. “Ba không cần cầu xin anh ta, người có quyền quyết định là con chứ không phải anh ta, cho nên ba không cần phải để ý đến chuyện đó”.
Ông Hạo nhìn cô không nói gì, ông biết rõ con gái đang giả vờ mạnh mẽ để che đi sự đau khổ ẩn nấp sâu bên trong trái tim của mình. Nhưng nhìn con gái như thế, tim ông khẽ quặn thắt từng hồi. Ông phải làm gì mới khiến Tư Âm được hạnh phúc đây? Trước câu nói của cô, anh không chút phản ứng gay gắt nào, ngược lại có chút vui trong lòng. Vì sau mấy ngày không gặp và nghe tiếng của cô thì giờ đây anh có thể
thấy được dáng vẻ kiêu ngạo của cô ngày nào. Bất quá anh không nhận ra mình thật sự đã để tâm đến cô, chỉ một hành động nhỏ của cô cũng đủ làm cho anh để ý đến. Không gian bắt đầu yên lặng trở lại, ba người cứ đứng đó nhìn nhau mà không nói
gì. Lúc sau, Kỳ Minh nhịn không được nữa quay qua nhìn ông Hạo khẽ nói:
"Xin phép ba con đi trước, bệnh nhân còn đang đợi con” Ông Hạo nghe thể vội xua tay về phía anh. “Vậy thì mau đi đi, biết đâu có chuyện gì gấp cần xử lý thì sao?” "Da." Nói rồi anh xoay người hướng cửa đi tới, nhưng khi đến gần cô, bước chân khẽ dừng lại, mắt lén nhìn qua cô nhưng chỉ thấy được góc cạnh trên khuôn mặt của Tư Âm. Anh chưa kịp nói gì thì cô đã tiến lên đi lại chỗ ông Hạo và không nhìn lấy anh một cái.
Mắt anh đảo qua lại rồi không chần chừ thêm nữa đi ra khỏi phòng. Khi cánh cửa dần đóng lại cũng là lúc cô ngẩng đầu nhìn theo hướng anh vừa rời đi. Trong mắt hiện rõ tia u buồn nhưng cô đã nhìn sang hướng khác không cho ba phát hiện. Ông Hạo biết tâm trạng cô hiện tại rất rối bời và không vui nên nằm xuống im lặng không làm phiền cô. (Truyện được đăng độc quyền trên App Story Ones, cấm Re-up dưới bất kỳ hình thức nào.)
Đến tối, cô vừa về đến biệt thự thì điện thoại reo inh ỏi, phát hiện trợ lý Cao đang gọi đến cô không chậm trễ nhận máy ngay. “Có chuyện gì sao?” Bên kia trợ lý Cao vừa thở, vừa gấp gáp nói với cô. “Tổng giám đốc không hay rồi, bác sĩ Kỳ Minh ở bệnh viện đã xảy ra chuyện. Cô có muốn đến đó xem không?” Nghe đến anh có chuyện, tâm cô nhói đau, nhưng nghĩ đến việc anh đã ra tay với ba để trả thù mình cô căm giận, lạnh nhạt nói: “Mặc kệ anh ta, chuyện đó không liên quan đến tôi” Cô không để cậu nói thêm lời nào đã vội tắt máy ngay. Nhưng sau đó tâm tư của cô trở nên phiền muộn, cô đi đến đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống sân trước nhà mà suy nghĩ sâu xa.
Không biết chuyện đó có lớn hay không? Anh tự giải quyết được không? Đứng đó một hồi lâu, cuối cùng Tư Âm nhịn không được nữa liền gọi cho trợ lý Cao đến đón mình đưa đến bệnh viện. Dọc đường nghe cậu kể chi tiết về tình hình cho cô nghe mà mặt cô tối sầm lại, hai chân mày nhắn đến mức có thể chạm vào nhau. Lúc cô và trợ lý Cao đến nơi thì bắt gặp được Kỳ Minh đang đứng trước phòng cấp
cứu, xung quanh có rất nhiều người vây lấy anh, họ liên tục chất vấn anh tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Tư Âm không thể nhìn anh bị dồn ép như vậy được bèn tăng tốc đi đến đây họ ra.
Thấy cô xuất hiện anh có chút bất ngờ, sau đó anh còn nghe cô nhỏ giọng nói với đám người trước mặt.
“Xin lỗi mọi người, chuyện này chưa biết thật hư ra sao nên trước hết mọi người cứ về nhà đã, chúng tôi sẽ cố gắng điều tra xem chuyện này như thế nào. Bác sĩ Minh là
một bác sĩ giỏi có tiếng của bệnh viện X, cho nên những trường hợp gặp phải rủi ro
như thế này chưa bao giờ xảy ra. Cho nên.” Lời cô chưa kịp nói xong thì một bàn tay bỗng nhiên đưa đến muốn đánh xuống mặt cô, sau đó họ chuyển sang mắng chửi cô một cách thậm tệ.