• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất ngờ cô ngửa cổ ra sau cười lớn, Kỳ Minh vẫn nhìn cô không rời. 

*Chát* 

Bỗng một âm thanh lớn vang lên hòa vào cùng tiếng cười giòn tan của Tư Âm, tia bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt của Kỳ Minh lúc này nhưng bị anh gạt bỏ trở lại trạng thái ban đầu, mày kiếm của anh nhíu lại một cách lợi hại. 

Tư Âm đi đến nắm lấy phần áo trước ngực anh lay mạnh rồi lớn tiếng hỏi: “Tôi là vợ của anh, tôi nói như vậy thì sai ở chỗ nào?” Anh không thể nhìn được bộ dạng điên khùng của cô lúc này nữa mà đẩy mạnh Tư Âm ra. 

*Phịch* 

Lực của đàn ông rất mạnh, một cú hất nhẹ nhàng của anh cũng đủ làm cho cô văng ra xa. Tư Âm mất trớn đụng mạnh vào cạnh bàn, bên hông nhanh chóng truyền đến cơn đau nhói khiến cô rít vào một hơi rồi gập người lại ngồi xuống sàn, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi tuôn ra. 

Kỳ Minh nhanh chóng nhận ra sự khác thường của cô mà vội chạy đến muốn đỡ cô đứng dậy nhưng bị cô gạt mạnh tay ra, nhịn xuống cơn đau trừng mắt nhìn anh xua 

đuổi. 

“Cút, cút khỏi mắt tôi ngay lập tức.” Vốn dĩ muốn đến đây để chất vấn cô nhưng anh không ngờ vì chút bất cẩn của mình mà lần nữa khiến cô bị thương. Lương tâm của một người bác sĩ như anh không thể nào thấy người bệnh mà có thể bỏ qua được. Anh vội lao đến khống chế hai tay cô rồi luồn tay xuống hai bên chân Tư Âm, sau đó nâng người bể ngang cô lên đi lại ghế sô pha cách đó không xa. 

“Buông ra, mau thả tôi xuống. Tôi không cần anh thương hại” Cô dồn hết sức lực 

còn lại của mình và cố nhịn cơn đau mà hét lớn vào mặt anh. 

Tư Âm gào thét muốn khan cả cổ nhưng anh vẫn không đoái hoài dù chỉ một lần, 

điều này càng khiến cô thêm tức giận. Anh lúc nào cũng như vậy, lúc thì dữ tợn, lúc thì tỏ ra dịu dàng, ấm áp. Cô không cần anh như thế, nhìn anh những lúc như thế này cô chỉ thấy anh như người hai mặt. Đến cuối cùng cô vẫn không thể hiểu nổi, trong tất cả các tính cách của Kỳ Minh, cái nào mới là chính anh thật sự. 

Tư Âm thấy anh cứng đầu không chịu để lời nói của mình vào tai liền lên giọng thách thức. 

“Hôm nay tôi mặc váy liền thân, anh có giỏi cởi cho tôi xem”. Cô cứ nghĩ anh sẽ vì câu nói đó mà dừng mọi động tác lại đứng lên bỏ mặc cô không quan tâm nữa, nhưng sự việc sau đó khiến cô hốt hoảng đưa tay lên che lấy ngực mình, trợn to mắt khiếp sợ nhìn vào khuôn mặt hết sức bình tĩnh của Kỳ Minh. 

Anh cứ tưởng cô sẽ hăm dọa mình như thế nào, ai ngờ lại đi đe dọa một người làm nghề bác sĩ như anh. Kỳ Minh không đợi Tư Âm đắc ý quá lâu mà anh nhanh nhẹn đưa tay ra sau lưng cô, động tác thuần thục kéo khóa xuống. Sau đó anh nắm lấy một bên váy kéo xuống tận bên hông. 

Nhìn biểu cảm trên mặt của cô anh có chút khinh bỉ, còn cố tình nói giọng châm chọc. “Lần trước còn cố ý dụ dỗ tôi vậy mà bây giờ lại che che, giấu giấu. Cô không thấy hành vi của mình trông rất buồn cười sao?”. 

Cô nghe xong miệng mím chặt lại, vừa định mắng chửi anh nam nữ thọ thọ bất tương thân, nhưng chưa kịp nói đã bị anh chế giễu cho không nói thành lời. 

Chưa dừng lại ở đó, Kỳ Minh còn vừa xem xét hồng của cô vừa nói. “Tôi từng nhìn qua rất nhiều cơ thể của phụ nữ, cho nên cô lấy lý do đó để hù dọa tôi thì quá sai lầm rồi” Nghe đến đây, mặt Tư Âm tràn đầy nộ khí. Anh có thể ở trước mặt cô thừa nhận bản thân mình đã nhìn cơ thể của người phụ nữ khác nữa chứ. “Anh hay lắm Lãnh Kỳ Minh, tôi không ngờ anh lại để tiện như vậy. Tôi có mắt như mù mới nhìn ra anh là một người tốt, không ngờ anh cũng như bao thằng đàn ông khác thấy gái là xáp vào” 

Động tác xoa nhẹ lên vết thương bỗng dừng lại, anh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt đảo qua lại song nghi ngờ hỏi: “Cô đang nói gì thế?” .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK