Hai tay anh nắm chặt lại, thái độ bắt đầu có chút nóng nảy. “Tôi đã nói rồi, chuyện giữa tôi và cô không liên quan đến cô ấy nên tôi cảm cô không được làm tổn hại đến Linh Chi”
Đột nhiên Tư Âm đứng lên đi về phía anh, đến khi chỉ còn một bước chân nữa là đứng sát gần anh thì cô dừng lại. Dùng chút lực đẩy ngã anh xuống giường, sau đó cô nhanh chóng leo lên ngồi trên người anh.
Hai đầu lông mày Kỳ Minh khó chịu nhíu chặt vào nhau, hai người họ bây giờ nói có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu.
Tư Âm nắm lấy cà vạt của anh kéo ra, tay còn chậm rãi tháo từng nút áo sơ mi trước ngực của Kỳ Minh. “Chúng ta đã là vợ chồng, anh lại đi nói về người phụ nữ khác trước mặt tôi thì thử
PA
hỏi xem người sai là ai?”
Kỳ Minh bắt lấy bàn tay cô đang làm loạn trên người mình, anh không cho cô có cơ hội làm điều xằng bậy được nữa. “Đừng đụng chạm đến tôi”
Mày cô hơi nhướng lên, cơ thể bắt đầu hạ dần xuống dán lên người Kỳ Minh, hơi thở của cô ấm áp cùng với thơm mát thoáng bay nhẹ vào mũi anh. Cô còn cố ý thổi nhẹ vào lỗ tai của anh rồi nói thầm: “Chúng ta là vợ chồng mới cưới thì cũng nên thân mật với nhau một chút chứ”
Cơ thể cô mềm mại cứ vậy uốn éo trên người của anh khiến anh vô cùng khó chịu, Kỳ Minh nhịn không được nữa đẩy cô ra lật cả người cô xuống dưới thân mình. Mắt nghiêm nghị nhìn người con gái đang nhìn mình một cách đăm chiêu. Nếu nói bây giờ là một cô gái khác có thể anh sẽ động lòng nhưng người trước mặt là Cố Tư Âm, người phụ nữ đầy dã tâm luôn khiến anh cảm thấy chán ghét. “Người như cô ngay cả nhìn tôi cũng không muốn thì nói chi đến chuyện lên giường” Nụ cười trên môi cô chợt cứng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại trạng thái ban đầu. Cô đẩy mạnh anh ra, chiếm lại thế thượng phong của mình, tay siết chặt lấy cổ anh, mặt vô cảm từ trên cao nhìn xuống nói: “Người có thể từ chối chỉ có tôi, còn anh không có quyền”. Nói rồi cô lập tức rời khỏi người anh, tiện tay còn lấy túi xách trên bàn thản nhiên đi ra ngoài. Kỳ Minh ngồi dậy, mắt đỏ ngầu nhìn cánh cửa đang dần đóng lại mà tức giận đấm mạnh xuống nệm, cáu gắt quát lớn. “Cổ Tư Âm! Cô đừng có khinh người như thế?” Tiếng của anh vang vọng phía sau lưng, cô nghe rõ từng chữ một nhưng cô cố gắng khắc chế lại cảm xúc của mình. Người giúp việc nghe tiếng cãi vã trên lầu không ai dám lên xem, đến khi thấy cô chủ đi ra ngoài trên mặt còn mang chút tức giận, họ khẽ thở dài vì thấy cô chủ với cậu chủ lại cãi nhau.
Quản gia Lâm nhìn theo bóng lưng cô độc của cô mà nhẹ lắc đầu. “Đến bao giờ hai người họ mới có tiếng nói chung đây?”
Hôm sau. Kết quả điều tra về Thẩm Linh Chi đã có, cầm xấp hồ sơ trên tay, mắt cô khẽ nheo lại. Trong đầu chợt hiện lên nụ cười chế giễu của cô ta ngày hôm qua, cô sẽ ghi nhớ mãi ngày này và sẽ đòi lại món nợ. Tư Âm oán giận vò nát hồ sơ trong tay rồi quăng mạnh xuống đất, cô nhất định cho cô ta một bài học thật thích đáng. Người như cô ta không xứng đáng ở bên cạnh Kỳ
Minh.
Trợ lý Cao đứng bên cạnh nhìn thái độ trên mặt Tổng giám đốc của mình hung hăng như vậy thì có chút sợ, từ trước đến nay cậu chưa từng thấy cô ấy nổi nóng đến như thể bao giờ.
Bất chợt cô lên tiếng hỏi cậu: “Cậu nói xem một người thông minh như Kỳ Minh lại có thể bị cô ta dắt mũi như thế, có phải anh ta quá ngu ngốc không?” Cô xoay ghế đưa lưng về phía cậu để không cho cậu phát hiện đáy mắt mình xuất hiện hơi nước, câu nói cô vừa thốt ra nghe như đang chế giễu anh nhưng thật sâu trong tâm trí cô đang đau xót cho Kỳ Minh vì anh đã tin sai người.
Trợ lý Cao không biết trả lời cô làm sao vì nhân vật cô đang nói là chồng của Tổng giám đốc và đồng nghĩa cũng là chủ của cậu, kêu cậu nói xấu chủ của mình là điều không thể nào. “Tổng giám đốc! Tôi nghĩ ông chủ chắc có chuyện gì nên mới có thể tin tưởng cô ta đến thế?
Nụ cười thê lương của cô hiện lên, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa kính. "Anh có biết vì sao anh ta như vậy không?” Nói đến đây cô bỗng dừng lại, môi khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười mỉa mai rồi tiếp tục nói.
“Vì một khi con người ta yêu vào đầu mù quáng như vậy cả.” Tư Âm đang trả lời câu hỏi của trợ lý Cao nhưng mấy ai biết những gì cô đang nói cũng vô tình đang nói về cô.