• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhẹ thở dài, dù không tự nguyện lắm nhưng cũng phải nói ra: “Lúc chiều ba có điện cho tôi, nói ngày mai hai chúng ta phải về nhà họ Cố để nói 

chuyện” 

Tư Âm tưởng chuyện gì quan trọng, hóa ra chỉ là ba vợ muốn gặp con gái và con rể của mình thôi mà anh cảm thấy khó nói như vậy sao? 

“Chỉ có như vậy đã làm khó được anh? Nếu anh không thích thì tôi về một mình 

cũng không sao? Nói xong cô đứng lên tiến lại giường ngồi xuống, hai chân khoanh lại tiện tay lấy máy tính bên cạnh đặt lên đùi. Bất thình lình, Kỳ Minh đi lại đứng ở đầu giường nhìn cô từ tốn nói: “Sáng mai tôi sẽ cùng cô đi”. Ngón tay đang bấm trên bàn phím của cô khẽ ngừng lại một chút rồi tiếp tục di chuyển. Cô chỉ khẽ ừ với anh một tiếng, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lên 

nhìn anh cái nào. 

Cố Hạo sắp xếp hết mọi thứ để chuẩn bị đón hai người, đối với đứa con rể này ông rất vừa ý. Tuy nhà của Kỳ Minh mắc nợ nhà của ông nhưng ông không vì thế ghét bỏ nó. Chỉ cần con gái thích ai ông đều chấp nhận, chưa kể Kỳ Minh lại là một bác sĩ tài giỏi đã cứu biết bao bệnh nhân. Người như nó xứng đáng ở cạnh con gái của ông. 

Vừa đến cửa nhà, Tư Âm đã thấy tâm trạng của ba mình phấn khởi nhìn bọn họ. Cô có chút khó chịu trong lòng vì đã giấu giếm ba mối quan hệ của họ. Đợi đến lúc kết thúc cuộc hôn nhân này cô sẽ nói tiếng xin lỗi và mong ba tha thứ cho mình. 

Cố Hạo tiến về phía hai người, khuôn mặt không che giấu được sự vui mừng. “Nào nào, đến đây ba xem con gái có ốm đi miếng nào hay không?” Tư Âm theo thể của ông mà xoay một vòng cho Cố Hạo xem, lúc này cô không còn bộ dáng lãnh đạm, nghiêm nghị thường ngày nữa mà trở về điệu bộ một cô gái đoan trang, nhẹ nhàng và nhỏ bé bên cạnh ba của mình. Mẹ của cô mất khi cô năm tuổi trong một lần tai nạn nên từ đó trở đi ba yêu thương cô vô bờ bến, ông muốn mình thay mẹ của cô chăm sóc cho cô thật tốt. “Ba dạo này có khỏe không? Con gái bận quá không về thăm ba thường xuyên được” 

“Tốt tốt, con cứ yên tâm” Nói đến đây bỗng ông buông tay cô ra quay sang nhìn anh, ánh mắt hiền hậu khẽ gật đầu với anh rồi nói: “Con cùng ba lên phòng nói chuyện một lúc”. Tư Âm thoáng nhìn qua hai người một cách khó hiểu, cô mím nhẹ môi, mày hơi nhíu tỏ vẻ lo lắng. “Có chuyện gì không thể nói cho con nghe được sao?” Cố Hạo khẽ lườm cô, ông đùa giỡn trả lời. "Chuyện đàn ông với nhau con xen vào làm gì”. Tư Âm dù có chút nghi ngờ nhưng dưới sự thúc ép của ông Hạo, cô đành phải lánh mặt đi chỗ khác. Từ lúc hai người bọn họ rời đi cô cứ ngồi dưới phòng khách thấp thỏm lo âu, một cảm giác không lành đến với cô nhưng Tư Âm vẫn không thể hiểu rõ được vì sao 

mình lại trở nên như thế này. 

Quản gia thầy cô cứ đứng ngồi không yên như thế liền đi đến trấn an cô. “Cô chủ đừng quá lo lắng, ông chủ chỉ muốn tìm cậu chủ để giải khuây thôi mà.” 

Bà là người chăm sóc cô từ nhỏ nên đối với người khác ở trong căn nhà này, sức ảnh hưởng của bà đối với cô vẫn có giá trị. Điển hình như hiện tại, nếu đổi lại người khác nói với cô câu này cô sẽ không vui vì bị quản, nhưng với quản gia cô chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu. “Cháu không biết mình bị sao nữa, từ hôm qua đến giờ nghe ba gọi tụi cháu về mà 

trong lòng cứ bất an.” 

Quản gia ngồi xuống cạnh cô, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Tư Âm rồi vỗ nhẹ lên mu 

bàn tay của cô. “Có thể do dạo này cô chủ giải quyết nhiều việc quá nên trong người sinh ra cảm giác khó chịu, hay để tôi nấu canh mát cho cô chủ uống cho khỏe người nha” 

Tư Âm thấy bà quan tâm cô như vậy cũng không nỡ từ chối nên đành chấp nhận lời 

yêu cầu của bà. 

Thấy tâm trạng cô thoải mái lên được chút, quản gia thở nhẹ một hơi rồi đi vào bếp 

chuẩn bị canh cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK