“Cậu...đang nói thật sao?” Kỳ Minh không được tự nhiên đưa tay gãi đầu rồi lần nữa gật đầu với bà. Cũng không trách được tại sao bà ấy lại kích động như vậy, vì từ lúc cưới nhau đến giờ có lẽ đây là lần đầu anh vào bếp nấu cho cô.
Lúc Kỳ Minh đến Bác Ái và đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc đã gần một giờ sáng. Anh gõ cửa mấy cái nhưng không nghe thấy bên trong trả lời, cuối cùng anh vặn cửa nhẹ nhàng đi vào.
Trước mắt anh là hình ảnh Tư Âm đang gục đầu xuống bàn ngủ say sưa. Anh để canh lên bàn trà rồi đi đến đứng cạnh chỗ cô.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được khuôn mặt cô hiện tại rất bình tĩnh, so với ban ngày lúc cô ngủ trong dịu dàng, đằm thắm hơn nhiều. Kỳ Minh khẽ thở dài, miệng bất giác thốt lên: “Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc khuôn mặt nào mới là thật của cô. Lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì phách lối không xem ai ra gì”.
Anh thoáng nhìn quanh căn phòng làm việc của cô, tông màu trắng đen khiến cho không gian trở nên huyền bí hẳn, nhưng nhìn rất sạch sẽ. Vật dụng được bày trí một cách ngay ngắn, không có chút bừa bộn nào ngoại trừ trên bàn đầy hồ sơ cô đang kiểm duyệt.
Anh cẩn thận đỡ lấy cơ thể của cô dựa vào người mình, một tay ôm lấy vai, một tay đưa xuống đỡ lấy hai chân cô rồi nhấc cả người Tư Âm lên ôm vào lòng. Sau đó anh một đường đi thẳng ra khỏi công ty lên xe về biệt thự. Lúc gần vào đến nhà thì Tư Âm cựa quậy có dấu hiệu sắp tỉnh, thân thể Kỳ Minh cứng đờ không dám nhúc nhích sợ bị phát hiện. Nhưng ông trời lại không giúp anh, chỉ một giây sau, mí mắt Tư Âm bắt đầu cử động và nhanh chóng mở ra nhìn xung quanh. Nhất thời mắt hai người chạm vào nhau, trên mặt anh thoáng hiện rõ sự ngại ngùng mà nhìn đi hướng khác. Riêng Tư Âm vẫn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, quan sát khắp nơi một lần nữa cô biết chắc mình đang ở nhà, bản thân còn được Kỳ Minh ôm. Cô đoán anh đã đến công ty và bế cô về, lúc này nhìn điệu bộ của anh cô khẽ bật cười trêu: “Hóa ra bác sĩ Kỳ Minh đôi lúc cũng có dáng vẻ dịu dàng như thế này sao?” Khóe miệng anh giật giật, nhân lúc cô vẫn còn vui vẻ chọc mình thì anh đã nhanh tay đặt Tư Âm xuống. Không để ý cô đã giữ vững trọng tâm cơ thể chưa mà đi thẳng vào trong, từ đầu đến cuối không nói câu gì.
Cô nhìn theo bóng lưng giống như đang chạy trốn của anh mà khẽ cười. Hơi ấm mà cơ thể anh phát ra vẫn còn quanh quẩn khắp người cố vì cái ôm lúc nãy. Kỳ Minh đi nhanh lên lầu, lúc đóng cửa phòng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài. Anh đã không thể khống chế được cảm xúc của mình mà đứng dựa vào cửa cảm thấy khó hiểu với việc làm của bản thân. Vốn dĩ anh chỉ xem cô là một người bệnh cần chăm sóc thôi mà?
Từ trong phòng tắm đi ra, Tư Âm mặc trên người bộ váy ngủ thật quyến rũ. Cô nâng bước chân chậm rãi đi lại chỗ anh đang nằm, mắt trầm tư từ trên cao nhìn xuống.
Cảm giác có người đang tiến lại gần, anh từ từ xoay người lại, phát hiện trước mắt là một đôi chân dài thon thả, trắng mịn không một vết sẹo. Ánh mắt của anh thoáng nhìn lên chạm ngay làn váy nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Một bộ váy ngủ ren màu đỏ sậm, ở cổ khoét sâu làm cho đôi gò bồng ẩn hiện trong tầm nhìn của anh.
Kỳ Minh vội vàng nhìn đi nơi khác, thái độ và cảm xúc trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh không có chút dấu hiệu ham muốn nào.
Tư Âm thấy hành động của anh như vậy có chút tức giận. Đối với anh, cô thật sự không có chút sức hút nào sao? “Một người phụ nữ xinh đẹp như tôi, đường cong trên cơ thể lại rõ ràng như thế. Anh không cảm thấy hứng thú có phải cậu nhỏ của mình vô dụng rồi không?”
Bất chợt anh đưa tay ra ôm lấy eo Tư Âm, nhanh như cắt đặt cô dưới thân mình. Ánh mắt gắt gao nhìn cô, cánh môi khẽ nâng, giọng nói trầm ấm thốt lên: “Người khác tôi có thể hứng thú, nhưng đối với người phụ nữ coi trời bằng vung như cô chỉ khiến tôi chán ghét mà thôi.”
Dứt lời anh đẩy mạnh cô sang một bên, Tư Âm chết lặng khi nghe câu nói của anh. Ánh mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài, mãi một lúc sau cô mới lên tiếng: “Anh nghĩ sao về cuộc hôn nhân này?”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Minh nghe cô nhắc đến mối quan hệ của hai người một cách nghiêm túc như thế, anh im lặng một lúc, mắt thoáng nhìn qua bóng dáng của cô rồi quay lưng về phía cô thờ ơ trả lời: “Đối với tôi nó chỉ là công cụ để trả nợ, sau khi hết nợ thì nó không còn giá trị lợi dụng nào nữa” Hai tay cô siết chặt làn váy cố kìm nén cảm giác chua xót trong lòng lại, cô không
nói gì mà đứng lên lặng lẽ về lại chỗ nằm của mình.