• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhờ sự quen biết của anh và địa vị nhà họ Cố nên có bác sĩ giỏi vào cấp cứu. Tư Âm cùng anh đứng ở ngoài hành lang đợi. Lúc đánh anh cho đến giờ cô chưa nhìn lấy anh thêm lần nào cũng như nói chuyện.

Sau một hồi bình tĩnh lại, Tư Âm đi đến đứng gần cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ nhìn xuống khuôn viên bệnh viện. Giọng nói yếu ớt cứ thế vang lên: “Người từ đầu đến cuối ép anh là tôi, ba của tôi vô tội vì thế anh đừng có gây khó dễ

với ông ấy nữa”

Giữa chừng cô dừng lại, xoay người đón nhận ánh mắt của anh rồi tiếp tục nói: “Nếu như ba tôi có chuyện gì thì cả nhà họ Lãnh các người sẽ phải chôn theo

cùng.”

Kỳ Minh ngồi trên ghế gần đó, anh cắn chặt môi, mắt vẫn hướng theo cô nhưng không nói lời nào. Vì anh biết trong hoàn cảnh này dù có nói gì cô đều không nghe, hơn nữa Tư Âm đang rất kích động, anh có giải thích như thế nào cũng chỉ làm cho cô chán ghét anh hơn mà thôi.

Không khí sau đó liền rơi vào im lặng, cả hai không nói với nhau câu nào. Cô vẫn chuyên tâm nhìn lên đèn phòng cấp cứu không giây nào lơ là. Còn anh ngồi yên tại chỗ không dám làm ồn khiến cô bực tức thêm. Tâm trạng của anh cũng không khá hơn cô chút nào, anh là bác sĩ vốn để cứu người vậy mà hôm nay lại khiến cho một người già ngất xỉu. Thử hỏi xem tội của anh có đáng trách không?

Anh lấy tay ra sức vò mạnh lên mái tóc đen dày của mình, hành động của anh vô tình lọt vào tầm mắt của Tư Âm, nhưng cô không còn tâm trí để ý đến anh nữa. Tư Âm dựa cơ thể vào tường, mặt bần thần nhìn mãi một hướng. Cô đang suy xét về

chuyện ngày hôm nay, có phải cô tạo nghiệp nên mới khiến cho ba bị như vậy

không?

Mắt cô bắt đầu đỏ ửng lên, nhớ lại cảnh tượng lúc nhìn thấy ba nằm trên sàn không có dấu hiệu động tĩnh gì cô thật sự rất sợ, sợ ba sẽ giống mẹ bỏ cô đi lần nữa. Cô chỉ

còn có ba là người thân, nếu ông thật sự đi rồi cô biết phải sống sao đây?

Đúng lúc này đèn phòng cấp cứu chợt tắt, cửa phòng theo đó cũng được đẩy ra. Tư Âm nhanh chóng phát hiện mà lao đến, gắt gao ôm lấy cánh tay vị bác sĩ nữ, gấp gáp hỏi: “Ba tôi như thế nào rồi? Ông ấy có bị làm sao không?” Với Tư Âm, vị bác sĩ đó không còn quá xa lạ nữa, ngược lại bà còn kính nể cô rất

nhiều, cho nên ngay lập tức bà đã nhỏ giọng thông báo với cô. “Giám đốc Âm cứ yên tâm, ba của cô chỉ vì quá đau buồn, suy nghĩ nhiều nên dẫn đến hôn mê mà thôi. Nằm lại bệnh viện đến chiều là có thể xuất viện được rồi.”

Lời nói của bà như cứu lấy lại sự sống cho Tư Âm ngay lúc này, nụ cười trên môi cô

cũng dần xuất hiện. Cô nhìn bà ấy gật đầu cảm ơn rồi đi theo y tá đẩy ông Hạo vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Mấy ngày sau đó Tư Âm không về lại biệt thự của bọn họ mà ở lại bệnh viện cùng với ông Hạo. Ngày đó ông được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu thì vài giờ sau đã tỉnh lại, thấy mặt con gái của mình tràn đầy sự lo lắng cùng sợ hãi, ông đã rất đau lòng.

Vụ việc lần đó khiến cho anh và cô như có một bức tường ngăn cách, Tư Âm hoàn toàn quên lãng sự có mặt của Kỳ Minh mà chỉ tập trung để ý đến ông Hạo.

Ở nhà, Kỳ Minh nhiều đêm không ngủ được, một phần vì tự trách bản thân khiến cho ba của Tư Âm ngất xỉu, một phần là trong phòng ngủ vắng đi hình bóng của cô. Thời gian hai người họ ở cùng nhau vô tình đã hình thành thói quen, trước khi đi ngủ phải nhìn thấy đối phương và nói chuyện mấy câu. Căn phòng trở nên trống vắng, anh không còn nghe được những câu nói hống hách của cô nữa. Quan trọng hơn là... không ai nấu canh cho anh ăn mỗi khi anh đi làm về muộn.

Kỳ Minh ngồi bật dậy, tay với lên tủ kệ sau lưng lấy điện thoại. Nhưng đến khi màn hình hiển thị hai chữ “Tư Âm' thì anh do dự không bấm gọi đi. Tâm tư anh giờ đây rối loạn, biểu hiện của anh như vậy là có ý gì? Anh đã thích cô rồi sao?

Kỳ Minh vội lắc đầu gạt bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đó, hai tay ôm lấy đầu, mắt thơ thần nhìn xuống sàn nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK