Mặt cô lạnh lại, khóe môi chợt nâng lên cười thích thú. Cô đứng thẳng người đi lại phía anh. Âm thanh giày cao gót chạm vào mặt sàn vang lên trong không gian yên tĩnh nghe thật sự kích thích người ta.
Tư Âm đưa tay nắm lấy cà vạt của anh, không cho anh kịp phản ứng đã mạnh tay hơn, kéo cả người anh về phía mình, bắt anh cúi người xuống để nói chuyện với cô. “Hành vi của anh bây giờ chính là lấy oán báo ơn đấy, đừng quên vừa rồi tôi vừa mới cứu anh thoát khỏi đám người dai như đỉa kia”.
Không cần cô nói, anh vẫn nhớ được dáng vẻ vừa rồi của mình như thế nào. Chất
vật đứng nhìn đám người họ cứ thể dồn dập chất vấn anh, nhưng khi cô xuất hiện và
có người có ý định đánh cô, không hiểu vì sao anh lại nổi giận và muốn đánh người.
“Cảm ơn.”
Ánh mắt tránh né nhìn đi nơi khác, giọng nói không được tự nhiên của anh thốt lên giữa lúc Tư Âm nghĩ anh cứ vậy mà không muốn nói chuyện thêm với cô lời nào. Tư Âm đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh, rồi chiếc áo Blouse trên người Kỳ Minh cho ngay ngắn. Sao cô không để ý chứ, khi anh khoác trên người đồng phục bác sĩ trông anh thật bảnh bao và thu hút mọi ánh nhìn. Khó trách trong lòng cô chỉ có mỗi anh,
còn người khác có hoàn toàn không để tâm. Nhưng điều đó thì có ích gì khi anh đã
là người đàn ông của người ta.
Tia chua xót thoáng hiện qua đáy mắt Tư Âm rồi trở lại bình thường, cô tách khỏi người anh. Vẻ mặt bình thường xoay người rời đi, trước khi cô quẹo qua khúc cua còn cố ý nói vọng lại với anh. “Không cần khách sáo, chúng ta là vợ chồng mà” Hai chữ vợ chồng được thốt ra từ miệng cô sao anh nghe như một lời đang chế
nhạo anh thế?
Anh đứng đó hồi lâu rồi mới quyết định trở lại phòng làm việc của mình, lúc này điện thoại trong túi vang lên có tin nhắn. Anh mở ra xem thì phát hiện một dòng chữ vô cùng ngắn gọn và mang đến cho anh một tia ấm áp thật kỳ lạ.
[Yên tâm làm việc, chuyện còn lại để tôi giải quyết.]
Anh cảm thấy khó hiểu vì sao khi nãy cô không nói trực tiếp với anh luôn mà phải dùng phương pháp nhắn tin như thế này? Anh ngồi trầm tư giây lát nhưng vẫn không nghĩ ra được gì. Cuối cùng, anh lắc đầu đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu làm việc.
Bên trong xe, Tư Âm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cô không hiểu vì sao mình lại nhắn thế với anh, vì trấn an để anh không lo lắng sao? Rốt cuộc trái tim cô vẫn là không nghe theo lý trí cố mách bảo rằng mình hãy tránh xa anh ra, cả hai vốn không có kết quả nhưng cô vẫn cứ đâm đầu và bảo vệ anh.
Trợ lý Cao nhìn lên kính chiếu hậu thấy được dáng vẻ ưu thương của cô khẽ thở dài,
cậu biết rõ sếp của mình có tình cảm với bác sĩ Minh. Nhưng cái cách mà cô ấy đối xử với chồng của mình thật không bình thường. Cô như vậy chẳng khác nào đang
làm cho bác sĩ Minh cảm thấy ghét cô hơn.
Tư Âm cất điện thoại vào, bộ dạng đã khôi phục lại như thường. Cô ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Cao lạnh nhạt nói: “Điều tra xem ai đã giở trò với Kỳ Minh sau đó báo cho tôi ngay”. “Tôi đã hiểu thưa sếp”. Rất nhanh người của cô đã tìm ra được manh mối và bắt được kẻ cố ý hãm hại anh. Tư Âm hẹn anh đến công ty Bác Ái để cùng giải quyết, lúc đầu Kỳ Minh có chút bất ngờ vì cô tìm ra được người chỉ trong một buổi. Có phải anh đã quá xem thường cách cô làm việc rồi không?
Lúc anh bước vào phòng làm việc của cô thì đã thấy hai người đàn ông quỳ dưới đất, kế bên có khoảng bốn người áo đen đứng canh giữ. Phía đối diện là Tư Âm, cô đang ngồi bắt chéo chân, dựa người lên ghế, ánh mắt thích thú nhìn hai người họ. Anh đi đến đứng trước mặt cô, biểu cảm không mấy vui vẻ hỏi: “Là hai người họ sao?”
Cô nàng mắt hơi nhìn anh rồi lại tiếp tục nhìn họ, nhưng cái nhìn dần trở nên lạnh
lēo hơn.
“Trong lúc bệnh nhân ngủ bọn họ đã lẻn vào phòng và cho một lượng thuốc độc vào nước truyền. Chất độc đó có thể khiến cho tim bệnh nhân trở nên yếu đi và dần dần không thể đập được nữa. Thời gian phát tác chỉ trong nháy mắt nên cho dù có phát hiện kịp thời và cấp cứu vẫn không thể nào cứu lấy mạng sống của bệnh nhân”