Có thể yêu anh đến mức bắt anh kết hôn để gán nợ cho nhà mình, nhiều lúc cô còn khinh bỉ bản thân nói chi Kỳ Minh lại có cái nhìn không tốt về cô.
Sự việc vợ bác sĩ Minh đến bắt gian tại phòng bệnh nhanh chóng được lan ra khắp bệnh viện. Anh tức tối không thể chịu đựng được nữa mà bỏ ngang công việc đang làm dang dở chạy đến công ty Bác Ái tìm cô. Lúc này Tư Âm vẫn không biết chuyện gì, cô vẫn cặm cụi dán mắt vào giải quyết một số văn kiện của công ty mấy ngày nay. Những ngày qua cô dành thời gian để nói chuyện của Kỳ Minh đã khiến công việc của cô bị chậm tiến trình. Cô không muốn vì một người đàn ông mà làm ảnh hưởng đến những nhân viên khác cho nên mới gấp rút làm cho xong những hồ sơ còn lại.
Trợ lý Cao mở cửa đi ra ngoài, bỗng một lực mạnh từ đầu lao đến đẩy cậu ra xa.
Đến khi nhìn rõ người đứng gần mình là ai liền hốt hoảng, cậu muốn kêu lên báo cho Tổng giám đốc biết nhưng cánh cửa phòng đã bị đóng chặt lại trước mặt cậu.
Không khí trong phòng làm việc vốn dĩ đang tĩnh lặng vì sự xuất hiện của anh mà trở nên ồn ào. Khi bản thân đang làm việc cô cực kì không thích bị người khác làm ồn, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn xem người gây ra họa là ai thì nhận ngay ánh mắt tức giận mà Kỳ Minh đang nhìn mình. “Cố Tư Âm! Cô lập tức đến bệnh viện giải quyết hậu quả cho tôi. Cô có thể gây
chuyện như thế nào tôi không cấm nhưng làm ơn đừng để chỗ làm việc của tôi bị
xáo trộn chỉ vì trò trẻ con của cô”.
Sự hiện diện của Kỳ Minh ở Bác Ái khiến cô rất vui, nhưng đến khi nghe được lí do anh cất công đi đến chỗ này thì lòng cô nguội lạnh.
Tư Âm đặt bút xuống bàn, lưng ngả ra sau, hai chân bắt chéo, tay gác lên thành ghế nhẫn nại nhìn anh nói: “Chuyện đó tôi không hề sai, không lẽ anh bắt một người vợ như tôi phải trơ mắt nhìn chồng của mình ngoại tình với người phụ nữ khác sao?”
Anh không thể ngờ cô lại có thể nói ra những lời như vậy, cô vốn dĩ biết rằng cuộc hôn nhân này hoàn toàn không phải tự nguyện. Người từ đầu xây dựng nên câu chuyện trái ngang này là cô, vậy tại sao đến bây giờ cô lại có thể trở mặt nói người sai là anh?
Anh không thể nào hiểu nổi trong lòng người phụ nữ này nghĩ những gì, cô là một cô gái tài giỏi lại xinh đẹp có bao nhiêu chàng trai ngoài kia xứng với cô hơn anh, vậy mà cô lại chọn anh làm người kết hôn.
“Từ đầu tôi đã nói tôi có người trong lòng rồi, tại sao cô cứ gạt bỏ những lời nói của
tôi thế?”
Tư Âm đứng lên, đẩy ghế ra, đi đến gần chỗ anh, so với vóc dáng của cô khi đứng gần anh trông cô bé nhỏ hơn anh rất nhiều. Nhưng nói về khí chất ở cô lại toát lên một sự mạnh mẽ đến đáng sợ mà người ngoài không ai dám đứng đối diện với cô.
Kỳ Minh cũng nhận ra được Tư Âm không phải là một người phụ nữ đơn thuần, ở cái tuổi hai mươi lăm mà có thể ngồi ở vị trí Tổng giám đốc công ty Bác Ái quả không tầm thường. Hơn thế nữa từ lúc cưới cho đến nay anh chưa từng nhìn thấy được nụ cười tỏa sáng mình từng gặp, có phải cô đã thay đổi rồi không?
Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh thật ngay ngắn, còn tiện tay vuốt dọc phần áo trước ngực anh cho thẳng lại. Kỳ Minh muốn tránh né nhưng bị cô đưa hai tay lên ôm lấy cổ. Khoảng cách của hai người hiện tại rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở
của nhau. Cơ thể mềm mại của cô dán chặt lên thân hình rắn chắc của anh khiến sự
hít thở của Kỳ Minh trở nên rối loạn. Thấy được phản ứng khác thường của anh, cô khẽ cười thầm. “Chúng ta đã đăng ký kết hôn, đồng nghĩa hai chúng ta đã trở thành vợ chồng được pháp luật công nhận. Anh nói xem một người phụ nữ nghe chồng mình thừa nhận có người phụ nữ khác ở bên ngoài có cảm thấy đau lòng hay không?”
Đầu anh quay sang hướng khác, những lời cô vừa nói không thèm để ý lấy một chữ mà chỉ thờ ơ trả lời. “Ngay từ đầu, nếu cô không đề nghị việc kết hôn giữa hai chúng ta thì sẽ không có sai lầm như ngày hôm nay. Cô cũng biết tôi rất yêu Linh Chi mà, cô đừng có đâm đầu vào nữa, sẽ sai càng thêm sai mà thôi.” Tư Âm khẽ tựa đầu mình vào ngực của anh, cảm nhận được trái tim anh đang bình ổn đập nhẹ nhàng. Cô không đợi anh phản ứng tiếp theo ra sao mà đẩy mạnh anh ra tạo một khoảng cách lớn cho hai người. “Anh đi đi, chuyện ở bệnh viện tôi sẽ có cách giải quyết.” “Cô nói nhớ giữ lời” Dứt lời anh không nhìn cô thêm cái nào đã xoay người thẳng thừng rời đi. Tư Âm ngửa đầu lên, nhắm chặt mắt lại cố kìm nén thứ cảm xúc mềm yếu đang dần xuất hiện trong lòng của cô lại.