• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất thình lình trong đầu anh hiện đến hình ảnh ngày ấy Tư Âm đã tức giận với anh như thế nào, nhớ lại lời đe dọa của cô, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy nổi nóng bởi cô lấy gia đình anh ra uy hiếp anh. Trái ngược lại, anh còn cảm thấy bản thân mình đang bị như thế. 

Chần chừ giây lát, cuối cùng, trong một phút mất bình tĩnh anh đã nhấn nút gọi. Tiếng chuông reo lên từng hồi khiến cho nhịp tim của anh cũng theo đó mà đập theo, một cảm giác hồi hộp và mong đợi xuất hiện trong tâm trí của anh. Liệu cô có chấp nhận nghe máy của anh không? 

Giữa lúc anh còn đang đấu tranh xem Tư Âm sẽ phản ứng như thế nào thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh nhạt của cô. “Có chuyện gì?” 

Kỳ Minh mím chặt môi, bàn tay rộng lớn theo đó siết chặt điện thoại hơn. Anh có thể nghe ra được giọng điệu không vui của cô khi nói chuyện với anh. Mất mấy giây sau anh mới nói nhỏ: 

“Khi nào cô về?”. 

Hiện tại cô đang đứng ngoài lan can lâu năm của bệnh viện, mái tóc cô bay tán 

loạn trong gió, mùa xuân đang dần đến, khí trời cũng bắt đầu chuyển lạnh. Thân thể cô khẽ run lên, ngay lúc nghe được câu hỏi của anh thì cứng đờ lại. Mắt đăm chiêu nhìn về phía trước ngắm những ngôi sao sáng trên bầu trời cao, rồi giọng điệu trêu ghẹo vang lên: 

“Nhớ tôi sao?” 

Không hiểu vì sao khi nghe cô nói câu đó, anh thoáng giật mình như bản thân bị người ta bắt tại trận đang làm chuyện xấu. Mắt anh đảo qua lại nhìn lên bức tường đối diện, sau đó chính là không nói với cô câu nào đã vội tắt máy. 

Hành động của anh là đang chột dạ sao? Sau khi phát hiện mình đang làm một điều hết sức điên rồ, Kỳ Minh không chút do dự đưa tay đánh lên đầu mấy cái rồi nói thầm: “Mày bị làm sao vậy Minh? Mày điên rồi mới nhớ đến cô ta” Bên kia, Tư Âm vẫn dán mắt vào điện thoại, cuộc trò chuyện vừa rồi thoáng qua một cách nhanh chóng khiến cô nghĩ đây chỉ là một giấc mơ. Có thật anh đang nhớ cô và muốn cô về nhà hay không? Nếu không tại sao lại hỏi 

câu đó? 

Cô nghĩ gì đó rồi lắc đầu, khẽ nở nụ cười thế lương. Cô ngẩng đầu lên nhìn bóng tối bao trùm cả bầu trời, trong mắt đột nhiên hơi nước chảy ra nhưng bị cô cố gắng kìm 

chế lại. 

Mình thật là ngây thơ khi nghĩ anh ta sẽ để ý đến mình, phải biết anh ấy vẫn luôn luôn muốn cuộc hôn nhân của hai người họ được kết thúc càng nhanh càng tốt. 

Những việc anh đã làm với cô và ba của cô khiển tâm cố như chết lặng. Vốn dĩ anh 

biết rõ, đối với cô, ba là người thân còn lại duy nhất của cô và là người cô hết mực 

kính trọng và thương yêu. Vậy tại sao anh lại làm thế? Chỉ vì muốn trả thù cô thôi 

sao? Anh thật tàn nhẫn mà, có thể ra tay với một người già. (Truyện được đăng độc quyền trên App Story Ones, cấm Re-up dưới bất kỳ hình thức nào.) 

Lúc cô bước vào phòng của ông Hạo là mười phút sau, tâm trạng của cô đã phần chấn trở lại, trên mặt không có chút dấu hiệu khác thường nào. Nhìn con gái của mình cứ tỏ vẻ mạnh mẽ như thế trước mặt ông, đáy lòng ông Hạo 

nhói đau. 

Cô đi đến ngồi xuống cạnh giường của ông, mắt chăm chú nhìn ông. “Ba có thấy chỗ nào không khỏe không? Hay có đói bụng không?” 

Ông Hạo nhìn cô lắc đầu, bàn tay thô ráp chạm nhẹ lên má của cô, trong mắt chứa đựng nhiều tâm tư phiền muộn nói không nên lời. 

Cô đưa tay lên nắm lấy tay ông, khóe miệng cong lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, giọng nói cô thốt ra có chút nũng nịu. “Ba làm sao thế? Con gái mới ra ngoài có lát mà nhớ con rồi sao?” Ông thở dài một hơi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói với cô. “Kỳ Minh vốn dĩ không yêu con, tại sao con lại làm thế? Có biết như vậy bản thân sẽ bị tổn thương như thế nào không?” Nói rồi ông quay qua lần nữa nhìn thẳng vào mắt cô, sống mũi cô cay cay, tầm nhìn 

bắt đầu bị nước mắt che đi không còn nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của 

ông giờ đây như thế nào. 

Cô bất lực cúi thấp đầu xuống, trong cổ có cái gì đó nghẹn lại không nói ra được thành lời. Mất một lúc sau Tư Âm mới có thể điều chỉnh lại hơi thở của mình, thái độ vẫn tránh né không dám đối diện với cái nhìn đầy sự khó hiểu của ông. Cuối cùng, cô 

nghẹn ngào nói: 

“Con xin lỗi.” Ông Hạo kéo cô qua ôm vào lòng, ông nhẹ nhàng đưa tay vỗ mấy cái lên lưng cô xem như trấn an. “Con ngốc quá, con có làm gì có lỗi với ba đâu mà xin lỗi. Tư Âm à! Nghe lời ba, nếu cảm thấy không được nữa thì kết thúc đi con, cho nhẹ người” Nghe đến hai chữ “kết thúc, cơ thể cô thoáng run lên rồi lắc đầu lia lịa. “Là con ích kỷ nên mới khiến cho anh ấy trở nên như vậy. Rất nhanh thôi chúng con sẽ đường ai nấy đi, ba đừng có lo lắng quá, con ổn mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK