Tư Âm nâng tay lên nhìn vào đồng hồ, giọng nói có chút bực bội. “Bây giờ đã trễ rồi có chuyện gì tối về nói sau, anh đừng có làm phiền tôi như thế chứ”
“Tôi đưa cô đi làm”
Cô mơ hồ như mình vừa mới nghe một câu chuyện cười, từ khi nào bác sĩ Minh có thể bỏ thời gian đưa cô đến công ty làm việc thể? Tư Âm bỏ qua biểu cảm trên khuôn mặt của anh mà gạt tay ra đi đến đứng trước mặt anh, sau đó nâng tay đặt lên trán Kỳ Minh. Bỗng cô nhíu mày lại, miệng mím chặt tỏ vẻ suy tư. “Trán không có nóng biểu hiện trạng thái đang bình thường, hay tâm sinh lý của anh có vấn đề gì sao?”
Anh đẩy tay cô ra, thái độ có chút mất tự nhiên. Anh khẽ họ mấy tiếng rồi nhìn đi hướng khác mới nói với cô. “Tôi vẫn bình thường không có chuyện gì hết, chỉ là tôi muốn trả ơn việc cô đã giúp
tôi mà thôi.”
Cô cứ nghĩ sau chuyện ngày hôm qua anh đã có cảm tình với cô rồi mới đối tốt với cô như thế, nhưng không ngờ chỉ là đền đáp sự cứu giúp. Khóe môi cô chợt nâng lên, tiện tay cô còn chỉnh lại cà vạt của anh cho ngay ngắn rồi mới nói: “Chúng ta là vợ chồng với nhau có cần khách sáo như người dưng vậy không?” Ngừng một lát, cô lại tách mình ra cách anh vài bước chân. Bộ dạng cột nhà thường ngày lại hiện ra trong tầm nhìn của Kỳ Minh. “Tôi lại quên mất anh chưa bao giờ chấp nhận danh phận này. Vậy nói đi, anh muốn đối xử tốt với tôi nhằm mục đích gì?”
Anh thật lòng muốn đưa cô đi mà cô cứ nghi ngờ anh đủ điều như vậy khiến cho sự nhẫn nại cuối cùng của anh cũng biến mất. Kỳ Minh đi lên trước, nhân lúc Tư Âm không để ý đã ôm lấy vai, không chế đưa cô ra xe. “Anh làm gì vậy mau buông tôi ra”
Hành động quá khích của anh khiến cho cô có chút không quen, vừa muốn ngẩng đầu lên chất vấn thì đã thấy anh vòng qua bên xe rồi ngồi vào vị trí ghế lái. Từ đầu
P
+
đến cuối không mảy may xem lời nói của cô ra gì.
Tư Âm khó chịu nhìn anh, nghĩ đến cho dù cô có nói đến khàn giọng, anh cũng không nghe nên buồn bực mà quay đầu ra cửa sổ mà nhìn.
Trong lòng cô như có ai đó đang gào thét, đây là lần đầu hai người họ ngồi chung xe và ở khoảng cách gần như vậy. Điều đó thật sự khiến cho cô có chút mềm lòng mong muốn nhiều hơn. Cô biết mình không nên mù quáng, đâm đầu vào chỗ sai như vậy. Nhưng cô muốn tranh thủ những giây phút hiếm hoi như thế này được ở gần anh hơn.
Bất thình lình anh lên tiếng: “Chuyện của tôi có uẩn khúc gì phải không?” Nghe đến đây thân thể cô cứng đờ lại, chớp mắt mấy cái, sau đó gạt bỏ đi dáng vẻ yếu đuối của mình mà quay người qua nhìn anh, giờ đây biểu cảm trên mặt cô đã khôi phục lại điệu bộ lạnh nhạt như ban đầu. “Vì điều này mà anh cất công đưa tôi đi làm sao?” Sao cô cứ luôn nghi ngờ anh như thế chứ? Nếu không phải còn đang lái xe sợ gặp nguy hiểm, anh thật sự muốn mắng cho cô một trận vì suy nghĩ sâu xa. “Đó là hai chuyện khác nhau sao cô cứ cố chấp mà gộp lại hoài thế?” Tư Âm nhìn thật kĩ cảm xúc trên mặt của anh, Kỳ Minh bắt đầu có chút nóng nảy mà không để ý đến giọng điệu của mình vừa thốt ra. Tư Âm chỉnh lại vị trí ngồi của mình, mắt nhìn về phía trước, rồi hời hợt trả lời:
Thật ra vụ việc lần này là nhắm vào tôi, vì khiến tôi cảm thấy khó xử mà ông ta đã
chuyển mục tiêu sang anh. Tôi xin lỗi vì tôi mà anh gặp phải chuyện phiền phức, nhưng anh yên tâm về sau sẽ không như vậy nữa”. “Tại sao lại nhắm vào tôi?” Cô để khuỷu tay lên thành cửa, đầu hơi nghiêng tựa vào mu bàn tay rồi mới tiếp tục nói với anh. “Vì anh là chồng của tôi, ông ta nghĩ anh chính là nhược điểm của tôi mà ra tay” Anh nghe xong không biết tại sao trong lòng lại xuất hiện một tia lo lắng. Tại sao anh lại là điểm yếu của cô? Chỉ đơn giản anh là chồng của cô thôi sao?
Giữa lúc anh còn đang suy nghĩ vu vơ thì bên tai lần nữa nghe được giọng nói ngọt ngào của cô. “Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, anh đừng quá lo lắng, mọi chuyện đã
có tôi giải quyết.”
Cô cứ nghĩ anh sẽ cười cợt và trách móc cô vì đã khiến anh phải gặp hoàn cảnh khó khăn, nhưng khi nghe được những lời anh nói ra, tim cô như có một dòng nước ấm. chảy vào. “Cô nhớ cẩn thận, tôi không đụng đến họ nên họ không làm chuyện gì quá đáng với
tôi đâu.”
Tâm trạng u buồn của cô vì câu nói của anh mà phấn chấn trở lại. Mặc kệ bản thân đang ngồi trong xe, cô chồm người qua, ở trên má của anh đặt nhẹ một nụ hôn lên
đó.
“Cảm ơn”
Hành động đột ngột của cô khiến anh có chút ngỡ ngàng mà cơ thể cứng đờ lại. Mất mấy giây sau anh mới hoàn hồn mà quay qua giọng nói có chút trách móc. “Cô muốn chết hay sao mà làm trò nguy hiểm như vậy? Tôi đang lái xe lỡ như không để ý gây ra tai nạn thì sao?”
Bỏ ngoài tại những gì anh nói, vẻ mặt của cô hiện tại rất thỏa mãn, cười thật hạnh phúc. Kỳ Minh nhất thời nhớ đến nụ cười năm đó cũng như bây giờ, rất tự nhiên và khiến cho người đối diện cảm thấy thật cuốn hút mà nhìn mãi vào nó. Cuối cùng hôm nay anh đã thấy lại được dáng vẻ vui mừng năm đó của cô rồi. Có phải Tư Âm ngày đó đã trở lại hay không?