• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chát* 

Tư Âm không nghĩ ngợi đưa tay giáng xuống khuôn mặt đang nghênh lên mắng chửi cô một bạt tai thật mạnh, bên má cô ta nhanh chóng in hằn năm ngón tay trên đó. 

Thái độ trước sau như một, cô còn không cho cô ta chút mặt mũi nào mà đứng trước mặt mọi người lấy khăn tay trong túi áo khoác ra cẩn thận lau những ngón tay mình vừa chạm vào Linh Chi. Bên trong xáo trộn như vậy không tránh khỏi gây chú ý đến người bên ngoài, đến cả bệnh nhân đi gần đó cũng dừng chân lại tiến đến xem cuộc vui. 

Trước câu nói của Thẩm Linh Chi đã khiến mọi người vô cùng khiếp sợ rồi, nhưng sau đó là hành động dứt khoát của Tư Âm càng khiến họ sợ hãi mà trợn mắt, há to 

miệng nhìn chằm vào cô. 

Tư Âm đến đây một mình, toàn bộ vệ sĩ của cô đều đứng dưới sảnh. Nếu như cô là người thứ ba đúng như những lời mà cô gái đang đứng đó khóc, thì thật sự họ đã mở 

mang tầm mắt. Vì đã xen vào tình cảm của người khác còn có thể ra oai ngay tại đây. 

Tư Âm biết họ đang nghĩ gì về mình, nhưng trước khi đến đây cô đã đoán trước tình cảnh như thế này nên không có gì có thể làm khó được cô. Cùng lắm thì san bằng bệnh viện này, từ đó xem ai có thể nói bóng, nói gió gì về cô thêm nữa. 

1 LV 

Anh không chút thương tiếc đẩy cô ra, mắt trừng lớn nghiến răng nói: “Tôi cấm cô đụng đến cô ấy” Thẩm Linh Chi vừa muốn tiến lên đấu tay đôi với cô nhưng Kỳ Minh đã ôm cô ta vào lòng, thấy được anh đang bảo vệ mình và ánh mắt có chút thất vọng của cô đang nhìn anh. Cô ta biết chắc cô có tình cảm với Kỳ Minh bèn đưa tay ôm lấy eo anh, đầu nhỏ dụi vào lòng anh làm nũng, cô ta còn không quên tặng cô một nụ cười chế giễu. Tư Âm nhìn hai người họ ôm nhau liền có cảm giác muốn khóc, nhưng trước mặt họ cô không cho phép bản thân được rơi một giọt nước mắt nào. Cô xoay người rời đi, bước chân tới cửa liền khựng lại, đầu không ngoái lại nhìn 

giọng nói từ tốn thốt lên: 

“Bản thân tôi không biết sẽ làm lớn chuyện như thế nào nếu sự việc ngày hôm nay 

tái diễn, vì thế đừng để tôi biết hai người dan díu với nhau lần nữa.” 

Nói rồi cô cất bước đi thẳng ra thang máy, dọc đường đi mọi người đều biết ý mà tránh sang hai bên nhường lối đi cho cô. Tư Âm từ đầu đến cuối không đưa một ánh mắt nào nhìn bọn họ, cô không mảy may xem họ đang thương xót cho mình hay cười nhạo mình ngay lúc này. Bóng lưng cô hiên ngang rời khỏi trước mắt Kỳ Minh, câu nói vừa rồi cô không có nhắc đến ai nhưng anh biết rõ cô đang đe dọa anh không được làm chuyện bậy sau lưng cô dù một lần cũng không. 

Thẩm Linh Chi thoát khỏi vòng tay của anh, mắt ửng đỏ nghẹn ngào trách móc. 

“Anh xem chị ta đánh em ra nông nỗi này, má sưng to như thế thì em biết nhìn mặt người khác làm sao?” 

Kỳ Minh đau lòng, nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt ve má cô ta, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn. “Ngoan! Anh sẽ lấy lại công bằng cho em. Em đừng khóc nữa có được không?” Thẩm Linh Chi lần nữa chui rúc vào lòng anh, môi không nhịn được khẽ nâng lên, mắt giảo hoạt đảo qua lại. 

Vừa ra đến xe Tư Âm liền nhìn qua cậu trợ lý của mình nói: “Điều tra người phụ nữ đó, sáng hôm sau tôi muốn tài liệu được đặt trên bàn làm việc của tôi” Trợ lý Cao hướng cô gật đầu nhẹ. 

“Tôi sẽ làm ngay thưa Tổng giám đốc” Tư Âm trở lại công ty làm việc cho đến tối mới về lại biệt thự, chân vừa bước vào đến cửa thì ngay lập tức hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau. Không khí âm u, lạnh lẽo xuất hiện quanh quẩn nơi cô đang đứng. Tư Âm khẽ thở dài, bắt đầu từ lúc nào mà mình không để ý cuộc sống của mình ngày càng tẻ nhạt thế này. 

Lúc cô vặn chốt cửa đi vào phòng ngủ thì trước tầm nhìn của mình là hình ảnh anh đang ngồi ngay ngắn trên giường, điệu bộ như đang đợi cô về. 

Tư Âm đặt túi xách lên bàn, cô ung dung đi lại ghế sô pha cách đó không xa ngồi xuống, hai chân bắt chéo lại, mắt thâm trầm nhìn người đàn ông ngồi đối diện. “Đợi tôi sao?” 

Ánh mắt của anh gắt gao nhìn vào thân hình nhỏ bé của cô ngồi trước mặt mình, anh thật sự không nghĩ ra mình có giá trị lợi dụng nào đối với cô. “Cô ngang bướng như thế nào tôi không quan tâm, nhưng đừng có đến bệnh viện gây náo loạn khiến người ta chê cười tôi” Tư Âm khẽ bật cười, tay nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út. Nhẫn cưới của hai người nhưng chỉ mình cô đeo còn anh đã tháo nó ra từ khi hôn lễ kết thúc, chuyện nực cười như vậy nếu có người để ý chắc chắn cô sẽ bị mỉa mai cho một trận. “Chứ không phải anh sợ tôi đến đó gây khó dễ cho cô người yêu bé nhỏ của anh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK