Cả đêm cô âm thầm khóc nức nở không ngủ được giấc nào, sáng ra hai mắt sưng phù lên. Mặc dù tâm trạng đã tốt hơn đêm qua, nhưng sắc mặt không mấy tươi vui của cô khiến người khác đứng đối diện nhìn vào liền nhận ra ngay cô có chuyện không vui. Vừa xuống lầu chuẩn bị vào bàn ăn sáng thì bắt gặp Kỳ Minh đang thư thả dùng bữa trong phòng, bước chân của cô khẽ khựng lại. Bác quản gia thấy liền kêu: “Cô chủ ngồi vào bàn đi, tôi dọn bữa sáng lên ngay”. “Được rồi, hiện tại cháu có việc gấp, đợi đến công ty cháu sẽ ăn sau” Nói rồi cô xoay người cất bước rời đi, ánh mắt thờ ơ vừa rồi của anh nhìn mình khiển tim cô đau nhói. Anh không có điểm nào quan tâm đến cô, chuyện ngày hôm qua dường như anh không hề để tìm một chút nào. Ngồi trong xe cô tự cười chế giễu bản thân. Tư Âm ơi là Tư Âm, mày có thể khờ đến mức mong muốn nhận được sự quan tâm từ anh ta nữa sao? Ngay từ đầu người ta đã nói với mày rằng đã có người trong lòng còn gì.
Trợ lý Cao nhìn qua kính chiếu hậu thấy biểu cảm thê lương của cô, cậu có chút buồn. Dù cậu mới đi theo cô chưa đến một năm, nhưng cậu có thể hiểu được ngoài mặt cô đối với mọi người lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại quan tâm người khác hết
mực.
Cả ngày hôm đó Tư Âm không thể nào tập trung làm việc, trong đầu luôn nhớ đến câu nói vô tình của Kỳ Minh. Nhân viên trong công ty cũng không khá hơn gì, tâm trạng của Tổng giám đốc không được tốt nên không khí toàn công ty đều trở nên u ám, nặng nề không có tinh thần để làm tốt công việc.
Một ngày cô đến công ty làm thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn lạ của ai gửi đến, nội dung chỉ vỏn vẹn một câu. [Quán cà phê đối diện, tôi muốn nói chuyện về Kỳ Minh với cô.] Cô không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra người gửi là ai. Trong đầu chợt hiện lên nụ cười nhạo lần đó của cô ta mà đáy lòng cô bốc hỏa. Tay vô thức siết chặt lại, đôi mắt tức giận mà đỏ ửng lên trông rất đáng sợ.
Sau khi cô căn dặn trợ lý những việc cần làm thì bản thân liền đi đến chỗ hẹn. Địa chỉ mà cô ta nói từ công ty Bác Ái đến đó không xa lắm, cô đi bộ tầm năm phút đã đến nơi. Vừa bước vào cửa cô đã nhận ra cô ta ngay. Môi không nhịn được khẽ nâng lên, trong lòng cô thầm nghĩ.
Cuộc nói chuyện này chắc thú vị lắm đây. Tư Âm từ từ tiến lại bàn cô ta đang ngồi, mặt vô cảm nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng: “Chúng ta có chuyện gì để nói sao?”
Linh Chi nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ra sau mang tai, thái độ hống hách khiến người ta nhìn vào chỉ muốn chửi.
“Tôi kêu cô đến đây để nói cho cô biết, Kỳ Minh là của tôi, tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy ra.” Cô ta bày ra bộ mặt dữ tợn, hăm dọa Tư Âm nhưng lại vô ích, cô không có chút sợ hãi nào mà còn thản nhiên ngồi vào bàn. “Những chuyện cô đang làm tôi đều biết hết, cho nên người nên cút khỏi Kỳ Minh là cô mới đúng. Tôi nói cho cô biết, đừng hòng giở thủ đoạn sau lưng tôi, nếu không tôi cho cô xuống chầu diêm vương sớm” Mặt cô ta tái xanh nhìn cô một cách đề phòng, hai tay đặt dưới bàn đan vào nhau, hơi thở đã dần chuyển sang gấp gáp hơn. Tư Âm bình thản tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt thích thú nhìn cô ta đang sợ hãi. như một chú chó con đang làm điều gì sai bị chủ la mắng.
Đột nhiên cô bật cười thành tiếng rồi chồm người về phía trước đưa tay nâng cằm cô ta lên, mày khẽ nhướng, nhỏ giọng nói:
“Lần sau nếu có đi đe dọa người khác nhớ chuẩn bị tinh thần trước, đừng để người khác uy hiếp lại thì thật vô ích, chỉ tự rước nhục nhã cho mình mà thôi”
Tư Âm hất cằm cô ta ra, bản thân đứng lên không nhìn Linh Chi thêm lần nào đã đi thẳng ra ngoài. Thẩm Linh Chi nhìn theo tức giận nghiển chặt răng nói: “Con khốn! Mày đừng có vội mừng, tao sẽ cho mày nếm trải thế nào là đau khổ khi bị chính người chồng, người mày yêu nghi ngờ mày”
Từ ngày Tư Âm ra mặt cảnh cáo đám nhà báo, không khí trong bệnh viện đã trở lại như thường. Hơn thế nữa, chuyện quan hệ của hai người, đồng nghiệp làm chung cũng không ai dám nhắc. Lúc đầu, chuyện này khiến anh có chút bất ngờ không hiểu tại sao nhưng rồi sau đó anh biết được, cô là cổ đông lớn nhất ở bệnh viện X và có nghĩa hiện tại anh đang là người dưới quyền của cô.
Hôm nay bệnh nhân không nhiều nên anh khám vài giờ đã không còn ai, định đứng lên đi ra căn tin ăn trưa thì cửa phòng bỗng bật mở thật mạnh. Anh nghĩ là bệnh nhân vào quấy rối nên quay sang nói: “Hiện tại là giờ nghỉ..”.