Lâm Nhã Hiên không thể chịu đựng được khi nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng VIP vọng ra.
"Vợ à, chúng ta có thể đi ra đã là tốt rồi! Vừa rồi anh đã mặt dày lấy danh nghĩa của em gửi tin nhắn cho Phương Tứ Nương, vậy nên cô ấy mới ra tay cứu chúng ta!"
Mục Hàn cố tình tỏ ra bộ dạng may mà vừa thoát được nạn.
"Phương Tứ Nương? Thì ra là cô ấy!"
Trong đầu Lâm Nhã Hiên thoáng nghĩ đến người phụ nữ đầy mê hoặc mà cô đã gặp ở khách sạn Hùng Thịnh. Trước lúc rời đi cô ấy đã đưa cho cô một tờ danh thiếp, bảo lúc có chuyện thì tìm cô ấy.
Nào ngờ lần này quả thực đã phải dùng đến!
"Xì! Mình còn tưởng rằng tên rác rưởi Mục Hàn này quen biết nhân vật lớn nào đó, không ngờ lại dựa vào phụ nữ!"
Mạc Tiên Tiên khinh thường nói.
Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng gan nhỏ như gan chuột nhắt của Mục Hàn lúc này, trong lòng cô ta đã sớm phủ định cái suy đoán trước đây, đó là Mục Hàn chính là hoàng tử đeo mặt nạ!
"Hê hê, đó là do vợ tôi giỏi, tôi mới có thể dựa vào được, còn như cô là không được rồi”.
Mục Hàn cong môi cố ý nói!
"Anh!"
Ngay lập tức Mạc Tiên Tiên nổi đóa lên!
Vốn dĩ muốn dạy dỗ Mục Hàn một trận nên thân, nhưng chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi của anh đâu nữa.
"Lần sau gặp lại bà đây nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”.
Mục Tiên Tiên chợt giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói.
...
Ngày hôm sau.
Sau khi đưa Lâm Nhã Hiên đến công ty làm việc, Mục Hàn liền đến ngay căn Tứ hợp viện của Tạ Cửu Uẩn.
"Thế nào, người ấy đã sống lại chưa?"
Ngay khi vừa bước vào, Mục Hàn đã hỏi ngay bệnh tình của Lý Thiên Hào.
"Thưa Điện Chủ, tôi đã không phụ sự kỳ vọng!”
"Bất kể là ai, chỉ cần vẫn còn hơi thở, tôi nhất định có thể giành lại họ từ tay của Diêm vương!”
Tạ Cửu Uẩn thần thái hết sức cung kính, bộ râu dê rung rung nhưng khó lòng che giấu được sự đắc ý.
"Được rồi, đưa tôi đi gặp anh ta! Chú ý đừng để lộ thân phận của tôi!"
Mục Hàn dặn dò.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Tạ Cửu Uẩn, Mục Hàn đến phòng bên và gặp Lý Thiên Hào.
Lúc này, anh ta đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy được, nước da vẫn còn hơi tái.
"Quả nhiên, trước đây tôi đã cảm thấy anh không phải người bình thường”.
Khóe miệng Lý Thiên Hào đưa lên một cách khó khăn, anh ta khàn giọng nói.
"Anh cũng vậy”.
"Người bình thường mà lại có kẻ thù lớn như vậy sao?"
Mục Hàn ngồi luôn vào ghế bên cạnh, yên lặng nhìn anh ta.
"Anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Mục Hàn tiện tay nhặt một quả táo và cắn ăn lộc cộc.
"Trước đây hắn từng là cấp dưới và là người anh em tốt nhất của tôi. Chúng tôi đi ra từ khu ổ chuột và dần có chỗ đứng trong thế giới ngầm Sở Châu nhờ tinh thần khờ khạo không sợ chết, không sợ việc gì hết.
"Về sau, địa bàn của tôi ngày càng được mở rộng, cuối cùng tôi trở thành vua trong thế giới ngầm của Sở Châu! Nhưng chính vào lúc này, hắn đã liên kết với mấy tên cầm đầu cướp luôn vị trí của tôi…Thậm chí còn sỉ nhục và giết chết vợ tôi…”
Đôi mắt Lý Thiên Hào trở nên đỏ hơn và đôi môi run rẩy.
Khi nói về nỗi đau, khuôn mặt anh ta trở nên vô cùng méo mó vì hận thù!
"Tại sao hắn không giết anh?"
Mục Hàn hỏi với vẻ mặt như không.
"Đó là do mạng tôi lớn! Hắn bắn tôi một phát vào đầu, nhưng không ngờ tôi vẫn chưa chết! Tôi đã bò ra khỏi chỗ chết, sau đó, tôi chạy trốn đến Sở Dương”.
"Mãi cho đến gần đây, hắn mới biết được tôi trốn ở Sở Dương, cho nên phái người tới để diệt khẩu”.
Mặt Lý Thiên Hào gần như nhăn nhúm lại!
"Người anh em? Phản bội? Bò ra từ cõi chết?"
"Chẳng trách gì tôi cảm thấy chúng ta rất giống nhau, thậm chí còn trải qua những việc tương tự nhau”.
Ánh mắt Mục Hàn lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó, anh lạnh lùng nhìn Lý Thiên Hào hỏi: "Có muốn báo thù không?”
Lý Thiên Hào hơi sửng sốt, sau đó đôi mắt hổ trừng lớn!
"Muốn! Đến nằm mơ tôi cũng muốn, nhưng mà…”
Khi nhắc đến việc trả thù, toàn thân Lý Thiên Hào run lên vì kích động!
"Muốn là được rồi. Anh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thời gian này, tôi sẽ thay anh báo thù!”
Mục Hàn nói dứt lời liền sải bước dài rời khỏi đó.
Lúc này, tập đoàn Lâm Thị.
"Lâm Nhã Hiên, mày với tư cách là phó tổng giám đốc, mà ngày nào cũng ở công ty không làm gì cả, e rằng cũng không phải cứ sống qua ngày như thế này chứ?”
Lâm Long bước vào phòng làm việc của Lâm Nhã Hiên, ác ý hỏi.
"Đó là bởi vì các người cố tình muốn để tôi nhàn rỗi thôi!”
Lâm Nhã Hiên không chút nao núng nói.
"Này, sao mày lại ăn nói khó nghe như vậy! Cái gì mà cố tình để nhàn rỗi với không nhàn rỗi, chỉ cần mày muốn làm cái gì vì công ty, lẽ nào còn có người dám ngăn cản mày hay sao!”
Lâm Long cười chế nhạo, sau khi quan sát Lâm Nhã Hiên một hồi mới nói tiếp: "Thế này đi, chiều nay người của quản lý bất động sản sẽ đến Hoa Viên Thế Kỷ của chúng ta tiến hành công việc nghiệm thu! Tạm thời tao còn có việc quan trọng khác, vì vậy mày hãy qua đó đi”.
Nói xong, hắn mặc kệ Lâm Nhã Hiên đồng ý hay không đồng ý, chỉ ném một đống tài liệu lên bàn cô rồi vội vàng rời đi!
"Chuyện gì đây? Đây không phải là công việc mà anh ta vẫn luôn theo sát sao? Mình hoàn toàn không biết gì về dự án này, tự nhiên bắt đi nghiệm thu thì nghiệm thu kiểu gì được?”
Lâm Nhã Hiên nhìn đống tài liệu trên bàn với vẻ mặt bất lực.
Điều quan trọng nhất là công việc nghiệm thu là khâu quan trọng nhất trong dự án bất động sản, tại sao Lâm Long không tự mình theo sát mà lại yên tâm giao chuyện này cho cô?
Có điều.
Bây giờ công việc đã bàn giao rồi, cô cũng không còn cách nào khác là lao vào đọc những thông tin liên quan.
"Mục Hàn, khoảng một giờ chiều anh có rảnh không? Tôi phải đến Hoa Viên Thế Kỷ một chuyến, anh qua chở tôi nhé”.
Sau bữa trưa, Lâm Nhã Hiên gọi điện cho Mục Hàn.
Trong lòng cô luôn nghi ngờ chuyện này có chút kỳ quái, công ty lại không có ai đáng tin cậy, cho nên cô đành phải mang theo Mục Hàn, ít nhất khi gặp chuyện còn có người có thể bàn bạc được!
Thoáng chốc, đã một giờ chiều.
"Sao đột nhiên em lại đến Hoa Viên Thế Kỷ làm việc vậy? Nếu tôi nhớ không lầm, chức năng của phó tổng giám đốc nên là phụ trách tài chính và công việc nội bộ thôi chứ?”
Trong xe, Mục Hàn khó hiểu hỏi.
"Hôm nay tôi cũng mới được biết phải phụ trách công việc đối ứng nghiệm thu với quản lý bất động sản!”
"Vốn dĩ việc này trước giờ là công việc của Lâm Long, nhưng anh ta lại nói có chuyện lớn khác cần làm, không có thời gian qua đó”.
Bây giờ đầu của Lâm Nhã Hiên rối tung cả lên, cô đã cố nhồi nhét đống tài liệu suốt cả buổi trưa, nhưng hoàn toàn không thể tiêu hóa được!
"Hơi kỳ lạ đấy!"
Mục Hàn nghi ngờ nói.
"Anh nói xem chính xác thì mục đích của anh ta là gì?"
Lâm Nhã Hiên thấy Mục Hàn nói vậy thì vội hỏi.
"Tôi không biết. Ai làm bất động sản cũng biết tầm quan trọng của công việc nghiệm thu. Nó là huyết mạch, nếu có chuyện gì xảy ra…thì cái họa này chắc em phải hứng chịu rồi”.
Khuôn mặt của Mục Hàn hiện lên một đường cong, anh bình tĩnh phân tích.
"Chắc là Lâm Long không dám giở trò gì đâu, dù sao ai cũng biết tầm quan trọng của dự án này đối với nhà họ Lâm! Cho dù muốn, bà nội cũng nhất định không đồng ý!"
Lâm Nhã Hiên khẳng định nói.
"Mong là vậy!"
Mục Hàn đáp lại.
Nửa tiếng sau, Mục Hàn đậu xe hẳn hoi ở tầng dưới trong tòa nhà dự án.
Vừa bước xuống xe liền trông thấy một nhóm người mặc đồng phục đang vội vã bước tới.