Mặc dù tập đoàn Phi Long vừa ra oai phủ đầu với Tần Quảng Vương nhưng tiếng xấu của hai con quỷ Âm Dương lan ra ngoài, nếu ai không có năng lực tuyệt đối thì sẽ không dám chọc vào. Tần Quảng Vương là một người luyện võ, nghe nói ông ta vẫn chưa tìm được ai là đối thủ của mình ở Sở Bắc.
Ba mươi năm trước, nhà họ Tần tỉnh từ Sở Bắc chuyển vào tỉnh trở thành một trong mười nhà giàu nhất ở tỉnh, không phải dựa vào xu nịnh mà là thực lực của mình.
Còn những người khác đều thầm tính toán, Tần Quảng Vương nói vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?
“Tôi tin các vị ngồi ở đây có không ít người qua lại làm ăn với tập đoàn Phi Long, thậm chí có quan hệ không tệ!”, Tần Quảng Vương nhìn lướt mọi người nói: “Nhưng từ hôm nay, các vị phải lựa chọn đứng về phía nào!”
“Vì Tần Quảng Vương tôi muốn đối phó với tập đoàn Phi Long!”
“Nếu các vị đứng về sai phía, đi theo sai người thì chắc chắn hậu quả sẽ rất khó lường!”
Tần Quảng Vương nói vậy, mọi người đều biến sắc.
Quả thật Tần Quảng Vương nói không sai.
Nhiều người có mặt ở đây đều có quan hệ hợp tác với tập đoàn Phi Long, nhờ sự nhạy bén về kinh tế xuất sắc của Mục Hàn, về cơ bản cả hai bên hợp tác có thể tạo thành cục diện hai bên đều cùng có lợi.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng nói rõ việc tại sao một tập đoàn thần bí mới đến như tập đoàn Phi Long lại có thể nhanh chóng hòa nhập vào giới kinh doanh Sở Bắc trong thời gian ngắn như vậy.
Thêm vào đó là bối cảnh bí ẩn đằng sau tập đoàn Phi Long, thế nên được gọi là tập đoàn lớn ở Sở Bắc cũng là điều dễ hiểu.
Rất nhiều công ty còn chủ động tìm đến để làm ăn với tập đoàn Phi Long.
Tần Quảng Vương nhấp một hớp trà rồi nhàn nhã nói: “Tôi biết rất khó để đưa ra lựa chọn cho rất nhiều người trong các vị. Nhưng không sao, hôm nay tôi sẽ giúp các vị đưa ra lựa chọn đúng đắn”.
“Người đứng về phía tôi thì hãy đứng sang bên tay trái của tôi!”
Dù Tần Quảng Vương có vẻ như đang nói về chuyện bình thường nhưng mọi người đều vô cùng khó xử.
Thấy mọi người đều đang do dự, Tần Quảng Vương lại nói: “Tôi chỉ cho các vị ba phút để suy nghĩ, sau ba phút, vị nào vẫn chưa đưa ra lựa chọn, tôi sẽ mặc định người đó là kẻ thù của nhà họ Tần!”
“Có thể đứng ở phía trung lập không?”, lúc này có người hỏi.
“Ông là ai?”, Tần Quảng Vương hỏi người kia.
Người này đáp: “Tôi là Lâm Nhất Bưu – tổng giám đốc tập đoàn Quảng Đại”.
“Lâm Nhất Bưu phải không? Ý kiến của ông cũng không tệ, nếu không muốn đắc tội với nhà họ Tần, lại vừa có thể hợp tác với tập đoàn Phi Long, đúng là một lập trường có lợi!”, Tần Quảng Vương gật đầu, dửng dưng nói: “Tổng giám đốc Lâm, ý này rất có tính sáng tạo, tôi vô cùng khen ngợi”.
“Nếu ông đã muốn giữ trung lập thì mời ông ra sân sau nghỉ ngơi. Dù sao chuyện bây giờ không còn chuyện liên quan đến ông nữa!”
Tần Phi Dương giơ tay ra làm động tác mời: “Tổng giám đốc Lâm, mời!”
Vừa nghe có thể thoát khỏi chuyện này, Lâm Nhất Bưu mừng thầm, vội gật đầu nói: “Ồ, được!”
Ngay sau đó ông ta đi đến sân sau nhà họ Tần với Tần Phi Dương.
Thấy Lâm Nhất Bưu thế mà có thể không cần ở đứng về phía ai, lại không ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Thế là mọi người đều muốn đưa ra ý nghĩ này với Tần Quảng Vương.
Nhưng một phút sau, tiếng hét thảm thiết như xé gan xé phổi ở sân sau nhà họ Tần lập tức đánh bay ý nghĩ này của mọi người.
Sau đó tiếng xương kêu răng rắc của hai con quỷ Âm Dương cứ vang lên không ngừng càng khiến mọi người rợn tóc gáy.
Mọi người đều sợ run lẩy bẩy.
Tần Quảng Vương bình tĩnh hỏi: “Còn ai muốn đứng ở thế trung lập nữa không?”
Lần này những người vốn dĩ có ý nghĩ này đều cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Tần Quảng Vương.
“Tốt!”, Tần Quảng Vương khẽ cười nói: “Nếu đã không có ai đứng trung lập nữa thì chúng ta bắt đầu xem ai đứng về phía tôi!”
“Bắt đầu đếm ngược!”
Tần Quảng Vương giơ cánh tay lên liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ Rolex trị giá hàng trăm nghìn tệ của mình.
Tần Quảng Vương vừa dứt lời đã có một người đứng về bên tay trái của ông ta.
Có người dẫn đầu, dĩ nhiên mọi người sẽ đứng theo.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Đường Bắc Sơn, tổng giám đốc tập đoàn Phóng Mục – Mục Hạo Thần, ba hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc là Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn và ông trùm thế giới ngầm Sở Bắc – Đạo Môn Lão Cửu không đưa ra lựa chọn.
“Còn một phút nữa”, Tần Quảng Vương nhìn mấy người này nói: “Sao vậy, có vẻ các vị vẫn còn rất rối rắm nhỉ?”
Dù sao mấy người này đều là những người chủ chốt trong giới kinh doanh Sở Bắc, họ không ngã về phía Tần Quảng Vương ngay khiến ông ta thấy rất bất ngờ.
Ba mươi năm trước, lúc Tần Quảng Vương tung hoành cả Sở Bắc, ngoài Mục Hạo Thần còn trẻ thì mấy người khác đều vâng vâng dạ dạ với Tần Quảng Vương.
“Ông ba, ông đừng đợi nữa”, Đường Bắc Sơn nói: “Lựa chọn của tôi là không đứng cùng phía với nhà họ Tần!”
“Chúng tôi cũng giống ông Đường”, sau đó ba hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc cũng tỏ thái độ.
“Còn tôi nữa, tôi cũng không đứng về phía nhà họ Tần”, Mục Hạo Thần nói.
“Dĩ nhiên tôi sẽ theo lựa chọn của ba vị hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc”, Đạo Môn Lão Cửu cũng đưa ra lựa chọn.
“Có phải tôi chưa quay lại Sở Bắc suốt ba mươi năm nên các người quên tôi rồi hay không, năm đó thủ đoạn của tôi như thế nào nhỉ?”, những người nói gì vâng nấy này đều muốn đứng về phe đối lập với mình khiến Tần Quảng Vương rất khó chịu. Ông ta hừ một tiếng lạnh lùng nói: “Hay là nói các người muốn nếm thử thủ đoạn của Thập Điện Diêm La?”
Đường Bắc Sơn dửng dưng nói: “Ông ba, ba mươi năm trước, quả thật cái tên Thập Điện Diêm La bất khả chiến bại ở Sở Bắc, hai con quỷ Âm Dương khiến người khác biến sắc hoảng sợ. Nhưng bây giờ thời đại đã khác, Sở Bắc không còn là Sở Bắc ngày trước nữa, nơi này có những người ông không chọc vào nổi, tôi thành thật khuyên ông nên sớm dừng tay lại đi!”
“Người tôi không chọc vào nổi ư?”, nghe vậy, Tần Quảng Vương bật cười: “Đường Bắc Sơn, tôi thấy cụ ngày càng hèn nhát rồi đấy. Chỉ là một nơi bé xíu Sở Bắc này có người nào mà Thập Điện Diêm La tôi không chọc vào nổi chứ?”
“Đúng là nực cười!”
“Mấy người có phải đang nghĩ ba mươi năm trôi qua, thực lực của Thập Điện Diêm La tôi không bằng ngày trước nữa hay không?”
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ để các người mở to mắt ra mà nhìn lần nữa”, ánh mắt Tần Quảng Vương hiện lên vẻ nham hiểm lạnh lùng nói: “Dù sao đa số đều đã đứng về phía nhà họ Tần, tôi cũng không thiếu gì mấy người các người!”
“Nhưng kể từ lúc này, chúng ta chính là kẻ thù!”
“Tôi nghĩ chúng tôi không cần phải ở lại nữa. Ông ba, tạm biệt!”, mấy người Đường Bắc Sơn chắp tay nói với Tần Quảng Vương.
Thấy đám người Đường Bắc Sơn đi khỏi khu nhà họ Tần, Tần Nam hỏi: “Ông ba, cứ thế mà buông tha cho chúng sao?”