Vì Lâm Nhã Hiên không hề biết mục đích chính của việc kiểm tra lần này là xem cô có mang thai hay không.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau đã có kết quả kiểm tra.
Biết Lâm Nhã Hiên không mang thai, khóe miệng Lâm Long cong lên, cười thật tươi nói: “Được rồi, Nhã Hiên, cô có thể vào thăm bà nội rồi”.
Lâm Long và bà cụ Lâm đóng kịch rất tròn vai, dù không bị bệnh cũng lợi dụng quan hệ trong bệnh viện để sắp xếp một phòng bệnh cho bà cụ Lâm.
Dù sao thì tuổi tác bà cụ Lâm cũng đã cao, người già thể chất kém, thỉnh thoảng sốt hay cảm mạo cũng là chuyện bình thường.
“Bà ơi, bà bị bệnh rồi sao?”, Lâm Nhã Hiên vào phòng bệnh, nhìn thấy bà cụ Lâm mặc áo bệnh nhân bèn ân cần hỏi thăm.
“Bà không sao”, bà cụ Lâm trả lời: “Chỉ là cảm mạo bình thường thôi. Thằng nhóc Lâm Long cứ bắt bà phải nhập viện truyền nước, nói bà lớn tuổi rồi, bệnh vặt cũng phải cẩn thận”.
“Cháu thấy Lâm Long làm đúng đấy”, Lâm Nhã Hiên tỏ ý tán thành.
“Nhã Hiên, cháu bận việc như vậy, không cần qua thăm bà đâu”, bà cụ Lâm căn dặn.
“Thế sao được ạ?”, Lâm Nhã Hiên nói: “Bà ơi, bà là trụ cột của nhà họ Lâm ở Sở Dương, bà bị bệnh thì cháu còn tâm trạng đâu mà làm việc chứ!”
Nghe Lâm Nhã Hiên nói, bà cụ Lâm càng cảm thấy kế hoạch giả bệnh thật là đúng đắn.
Dù sao, trái tim của con bé này vẫn luôn hướng về nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Đều mang họ Lâm cả mà.
“Ha ha!”, bà cụ Lâm bật cười, nói: “Nhã Hiên, cháu có lòng như vậy là bà vui rồi”.
“Bác sĩ đã nói bà nghỉ ngơi ngày hôm nay, ngày mai là có thể xuất viện rồi”.
“Bây giờ cháu là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành, bận rộn trăm việc, đừng làm trễ nải công việc!”
Bà cụ Lâm sốt sắng đuổi Lâm Nhã Hiên về là vì nóng lòng muốn biết kết quả kiểm tra của Lâm Nhã Hiên.
“Vậy được”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “Bà nội, bà nghỉ ngơi đi ạ!”
Cô còn dặn dò thêm: “Sau khi xuất viện, bà phải dưỡng bệnh thật tốt đấy nhé!”
Đợi sau khi Lâm Nhã Hiên đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.
Bà cụ Lâm lập tức không giả vờ nữa, đầy sức sống hẳn lên.
“Lâm Long, mau nói cho bà biết, kết quả kiểm tra thế nào?”, bà cụ Lâm hỏi.
“Tin mừng bà ạ!”, Lâm Long mặt mày vui vẻ nói: “Kết quả kiểm tra cho biết Lâm Nhã Hiên không mang thai”.
“Hơn nữa, cháu còn dặn riêng với bác sĩ để ông ấy kiểm chứng, bà đoán thử xem là thế nào?”
“Thế nào?”, bà cụ Lâm thoáng chốc bị khơi gợi trí tò mò.
Lâm Long ghé đến bên tai bà cụ Lâm, nhỏ giọng thì thầm.
“Cái gì?”, nghe xong, bà cụ Lâm đầy kinh ngạc hỏi: “Con bé Nhã Hiên vẫn còn trinh sao?”
“Cháu có chắc không?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm!”, Lâm Long cười ha ha nói: “Cháu đã xác nhận với bác sĩ nhiều lần rồi”.
“Tốt quá!”, bà cụ Lâm không khỏi vỗ tay khen hay: “Lâm Nhã Hiên vẫn còn trinh, dù có làm giấy ly hôn thì tương lai cũng sẽ rất được yêu thích”.
“Đúng vậy!”, Lâm Long càng cười không khép được miệng: “Bà nội, cháu sẽ đi làm giấy ly hôn cho Lâm Nhã Hiên ngay”.
“Khoan đã”, bà cụ Lâm nghĩ ngợi rồi nói: “Vẫn nên thông báo trước cho Lâm Lợi Cương và Tần Lệ một tiếng!”
“Dù sao Nhã Hiên cũng là con gái của chúng nó, chúng nó có quyền được biết. Bà không muốn lại xảy ra chuyện giống như nhà họ Lữ ở Đông Hải!”
“Nhưng họ có đồng ý không?”, Lâm Long hơi nghi hoặc.
“Bà sẽ thuyết phục hai đứa nó”, bà cụ Lâm đảm bảo.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, bà cụ Lâm gọi hai người Lâm Lợi Cương và Tần Lệ đến.
Tuyên bố với hai vợ chồng họ về quyết định làm giấy ly hôn cho Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn.
“Mẹ, con thấy chuyện này vẫn nên để Nhã Hiên tự quyết định thôi”, tuy Tần Lệ không có thiện cảm gì với Mục Hàn, nhưng bà ta vẫn rất tôn trọng ý kiến của con gái mình.
Lâm Lợi Cương cũng đồng ý với cách nghĩ của Tần Lệ.
“Nếu để Nhã Hiên biết thì chúng ta không làm được đâu”, bà cụ Lâm nói: “Cô cũng biết tính của con bé Nhã Hiên rồi đấy, cho nên chúng ta phải làm trước rồi cho nó biết sau”.
“Nhưng nếu làm như vậy thì đến khi xong chuyện, Nhã Hiên biết được chắc chắn sẽ nổi giận”, Tần Lệ lộ vẻ lo lắng.
“Tần Lệ, tôi nói chứ sao đầu óc cô không thông minh ra được chút nào thế?”, bà cụ Lâm đĩnh đạc nói: “Bây giờ Nhã Hiên là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, sau lưng có tập đoàn Phi Long đầu tư, nghe nói giá trị thị trường đã lên đến mấy trăm triệu rồi đấy!”
“Cộng thêm phía tỉnh hình như đã xảy ra biến cố lớn nào đó, tập đoàn Thiên Thành sắp tiến quân vào tỉnh rồi, đến lúc đó tài sản của Nhã Hiên sẽ lên tới hơn trăm tỷ đấy!”
Nghe bà cụ Lâm nói, Tần Lệ không khỏi kinh ngạc.
Tài sản hơn trăm tỷ đủ để nhà họ Lâm ở Sở Dương được xếp vào hàng ngũ những nhà giàu có hạng nhất của tỉnh.
Mà mọi thứ đều chỉ dựa vào một mình Lâm Nhã Hiên là có thể làm được.
“Cô nhìn lại Mục Hàn mà xem, cả ngày trừ ăn bám đợi chết ra thì còn biết làm gì nữa?”, bà cụ Lâm nhìn thấy Tần Lệ đã hơi dao động, tiếp tục dẫn dắt: “Để một thằng ở rể vô dụng như vậy đi theo Nhã Hiên không phải là cản bước tiến của Nhã Hiên hay sao?”
“Đúng vậy!”, Lâm Long cũng lên tiếng: “Dựa vào giá trị của Nhã Hiên, ly hôn rồi gả vào một nhà giàu có hạng nhất ở tỉnh, đến lúc đó thực lực của nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta càng tăng thêm một bậc, vươn lên trở thành nhà giàu hạng nhất của tỉnh cũng là việc gần trong tầm tay!”
“Nhã Hiên ly hôn rồi còn có thể khiến nhà giàu hạng nhất ở tỉnh để mắt tới được sao?”, Lâm Lợi Cương đặt vấn đề.
“Ha ha!”, Lâm Long cười nói: “Về vấn đề này thì hai người không cần phải lo, chúng cháu đã sắp xếp để bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho Nhã Hiên, đến bây giờ nó vẫn còn trinh!”
“Cái gì?”, Lâm Lợi Cương và Tần Lệ kinh ngạc há hốc miệng.
“Vậy nên, mặc dù Nhã Hiên ly hôn, nhưng nó vẫn là một cô gái còn trinh, những nhà giàu có hạng nhất ở tỉnh kia còn không tranh nhau cưới Nhã Hiên nhà chúng ta hay sao?”, Lâm Long tươi cười nói.
Ngay cả bà cụ Lâm cũng không kìm được gật đầu.
“Con đã bảo hai vợ chồng nó kết hôn cũng được mấy năm mà sao chưa thấy Nhã Hiên có gì đấy chứ. Hai đứa này cũng nhẫn nại thật!”, Tần Lệ lập tức cảm thấy tinh thần không còn áp lực gì nữa.
Nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới một vấn đề: “Dù vậy thì làm giấy ly hôn không những phải có hộ khẩu, chứng minh thư, mà còn phải có mặt hai bên vợ chồng, e là không dễ thế đâu”.
“Tần Lệ, cô lo xa rồi”, bà cụ Lâm nói: “Dựa vào thực lực của nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta, làm một tờ giấy chứng nhận ly hôn cho hai đứa cháu trong nhà còn cần đến những thủ tục phức tạp kia sao?”
“Tôi chỉ cần nói một câu là xong!”
Được sự đồng ý của Tần Lệ và Lâm Lợi Cương, Lâm Long đến thẳng Cục Dân chính của Sở Dương, làm giấy chứng nhận ly hôn cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.
…
Cả quá trình không đến nửa tiếng đồng hồ.
“Vậy là khiến hai đứa nó ly hôn rồi sao?”, trên mặt Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đầy vẻ bùi ngùi.
“Mọi chuyện đã xong”, bà cụ Lâm gật đầu đáp: “Có thể thông báo cho Nhã Hiên rồi”.