“Lâm Nhã Hiên là chị dâu?”
Cao Hổ sợ đến mức nhũn chân, quỳ thụp xuống đất, không ngừng dập đầu nói: “Anh Hàn tha mạng, anh Hàn tha mạng!”
“Nói đi, anh làm gì vợ tôi rồi?”, Mục Hàn hỏi, ánh mắt lạnh băng.
Nếu Lâm Nhã Hiên xảy ra chuyện gì không hay thì chắc chắn đám người Cao Hổ không sống qua nổi đêm nay.
“Anh Hàn, anh yên tâm, chị dâu không bị gì cả”, Cao Hổ run lẩy bẩy giải thích: “Tôi chỉ trói chị ấy lại, không dám động vào chị ấy một chút nào, dự định để lại biếu cho anh Hàn mà, nào ngờ…”
Nghe Cao Hổ nói xong, sắc mặt Mục Hàn mới dịu lại.
“Tốt nhất là sự việc giống như anh nói, nếu không, anh sẽ không gánh nổi hậu quả!”, Mục Hàn gật đầu, lại hỏi: “Anh ở Sở Châu lại chạy tới Sở Dương bắt cóc vợ tôi, là do ai sai khiến?”
“Là Lâm Long của nhà họ Lâm!”, Cao Hổ buột miệng nói.
Sau đó, Cao Hổ nói ra hết kế hoạch bắt cóc Lâm Nhã Hiên của Lâm Long.
“Tên Lâm Long này, thế mà lại nghĩ ra kế độc ác như vậy, đúng là vô lý!”, Mục Hàn nghe xong, đập bàn đứng dậy.
Mục Hàn không ngờ Lâm Long lại ác độc như vậy, không những muốn cướp đi sự trong trắng của Lâm Nhã Hiên, mà còn tạo dựng hiện trường thành cưỡng hiếp rồi giết. Hơn nữa, sau khi xong chuyện còn để phóng viên đến đưa tin.
Dù sao cũng là người nhà họ Lâm, Lâm Long đối xử với Lâm Nhã Hiên như vậy khiến Mục Hàn vô cùng tức giận.
Hơn nữa, từ kế hoạch của Lâm Long có thể thấy, rõ ràng là hắn được sự cho phép của bà cụ Lâm.
Bằng không thì Lâm Long cũng sẽ không to gan đến vậy.
“Đưa tôi đi gặp Nhã Hiên!”, Mục Hàn ra lệnh.
“Vâng, anh Hàn!”, Cao Hổ lập tức dẫn Mục Hàn đến phòng 8088.
Lúc này Lâm Nhã Hiên đang bị trói chéo tay ra sau lưng.
“Chậc chậc, cô nàng này trông cũng ngon lành đấy! Nếu không phải đại ca dặn dò trước khi anh ấy đến không được động vào cô ta thì tôi đã muốn nếm thử lâu rồi, khà khà!”
“Một người phụ nữ đã kết hôn thôi mà, đại ca cũng thật là”.
Hai tên đàn em phụ trách canh chừng Lâm Nhã Hiên cười đùa suồng sã.
“Mấy tên khốn kiếp các anh, các anh là ai? Các anh muốn làm gì?”, Lâm Nhã Hiên vô cùng hoảng sợ giãy giụa.
“Không nhìn ra à, bọn tao bắt cóc tống tiền đấy!”, một tên đàn em trong số đó cười khà khà, lộ vẻ mặt dâm đãng: “Mặc dù đại ca nói không cho phép chúng ta động vào cô ta, nhưng cũng không nói không được phép lột đồ cô ta mà”.
“Đúng vậy, đại ca ăn thịt, chúng ta không được uống tí canh sao?”, tên đàn em còn lại cũng rục rịch đứng dậy.
Thấy hai tên đàn em không có ý tốt tiến lại gần, Lâm Nhã Hiên vô cùng sợ hãi, vô thức co người lại: “Các người đừng qua đây…”
“Rầm!”
Lúc này, cửa phòng rầm một tiếng mở ra.
Mục Hàn tiến vào đầu tiên, lần lượt đạp bay hai tên đàn em nhanh như chớp.
Sau đó anh đi thẳng tới trước mặt Lâm Nhã Hiên, cởi dây thừng cho cô, nói: “Vợ đừng sợ, anh đến cứu em đây”.
“Chồng ơi!”, Lâm Nhã Hiên thoát được kiếp nạn nhào vào lòng Mục Hàn, bật khóc.
Mục Hàn ôm lấy Lâm Nhã Hiên, liếc nhìn hai tên đàn em kia qua khóe mắt, lạnh giọng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy hai người này nữa!”
“Khốn kiếp!”, thấy hai tên đàn em làm trái lời mình, Cao Hổ cũng tức giận đến mức đỏ mặt, phất tay nói: “Kéo hai đứa này ra ngoài, ném xuống biển cho cá ăn!”
“Đại ca tha mạng, tha mạng!”, hai tên đàn em nghe vậy lập tức hoảng sợ.
Nhưng vẫn bị mấy tên đàn em khác vô tình kéo đi.
Lúc này, điện thoại di động của Cao Hổ vang lên.
“Anh Hàn, là Lâm Long gọi tới”, Cao Hổ xin chỉ thị của Mục Hàn.
“Anh nói với Lâm Long là mọi chuyện thuận lợi”, Mục Hàn căn dặn.
Cao Hổ gật đầu, nhận cuộc gọi.
“Anh Hổ, Lâm Nhã Hiên mắc bẫy rồi chứ?”, Lâm Long lo lắng hỏi.
“Mọi chuyện thuận lợi”, Cao Hổ trả lời.
“Ha ha, anh Hổ, vậy tôi không làm phiền anh nữa. Một người đẹp như vậy, anh cứ hưởng thụ đi! Anh xong chuyện rồi gọi điện thoại cho tôi, chuyện còn lại hãy giao cho tôi xử lý”.
Lâm Long kìm nén tâm trạng phấn khích.
“Đúng rồi, nhớ chuyển số tiền còn lại cho tôi. Nếu anh dám quỵt nợ, anh biết thủ đoạn của tôi rồi đấy”, nếu đã diễn kịch thì đương nhiên phải diễn cho tròn vai, tránh cho Lâm Long nghi ngờ.
“Yên tâm, yên tâm!”, Lâm Long gật đầu liên tục.
Kết thúc cuộc gọi, Lâm Long phấn chấn không thôi.
Mặc dù đã bỏ ra một triệu tệ thuê Cao Hổ bắt cóc Lâm Nhã Hiên, hơi tốn tiền một chút, nhưng chỉ cần có thể giải quyết Lâm Nhã Hiên, trong tương lai toàn bộ công ty Lâm Thị sẽ là của Lâm Long hắn, chỉ một triệu tệ thì tính là gì.
Khi Lâm Nhã Hiên mất đi sự trong trắng, để xem anh chàng đại gia siêu giàu kia còn hướng về cô ta hay không.
Lâm Phi Yến đứng cạnh cũng mang ý nghĩ xấu xa.
“Lâm Long, làm có chừng mực thôi, đừng để xảy ra án mạng”, bà cụ Lâm dặn dò.
“Bà nội, bà cứ yên tâm đi ạ”, Lâm Long cười khà khà.
Đến lúc đó động tay động chân tạo hiện trường Lâm Nhã Hiên không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, bà cụ Lâm cũng không làm gì được.
Trong khách sạn Thụy Thanh.
Phòng 8088.
“Không ngờ người bắt cóc tôi lại là Lâm Long!”, Lâm Nhã Hiên ở bên nghe được rõ ràng, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Theo Lâm Nhã Hiên thấy, cho dù cô và Lâm Long có tranh cãi lớn đến mức nào thì cũng là người nhà họ Lâm, thế mà Lâm Long lại nhẫn tâm đến mức tìm người ở thế giới ngầm bắt cóc mình, còn định làm nhục mình.
“Tôi phải nói chuyện này với bà nội!”, Lâm Nhã Hiên tức giận nói.
“Em định cứ vậy mà nói cho bà nội biết ư? Em nghĩ bà nội sẽ tin lời em sao?”, Mục Hàn gọi Lâm Nhã Hiên lại: “Hơn nữa, em cảm thấy nếu không có bà nội âm thầm ủng hộ thì Lâm Long có to gan được vậy không?”
“Mục Hàn, ý anh là bà nội cũng…”, Lâm Nhã Hiên có chút không dám tin.
“Giao cho anh đi, anh sẽ xử lý”, Mục Hàn khuyên nhủ Lâm Nhã Hiên một hồi, khóe miệng hơi cong lên: “Dám tính kế với vợ của anh, anh sẽ làm cho Lâm Long phải chết thật thảm!”
“Cao Hổ, lát nữa chúng ta làm thế này…”
Mục Hàn đưa tay, gọi Cao Hổ ghé sát tai lại, thì thầm mấy câu.
Cao Hổ vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
Sau khi dặn dò Cao Hổ xong xuôi, Mục Hàn lại gọi điện cho Phương Tứ Nương: “Phương Tứ Nương, chỗ cô có gã đàn ông cường tráng nào có sở thích đặc biệt không, ví dụ như thích đàn ông ấy! Đúng, nhất định phải là kiểu người vô cùng dũng mãnh ấy!”
Đối với chị đại thế giới ngầm ở Sở Dương như Phương Tứ Nương mà nói, tìm được người đàn ông như vậy chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Năm phút sau, một gã đàn ông da đen cao to, mạnh mẽ tới phòng 8088.
“Không tồi! Không hổ là Phương Tứ Nương!”, Mục Hàn vô cùng hài lòng, nói với gã ta: “Khoảng mười phút sau sẽ có một người đàn ông tuấn tú đến đây hẹn hò với anh, hưởng thụ đi nhé người anh em!”
Gã ta nghe vậy, hai mắt phát sáng.
Cao Hổ ở bên cạnh thì không nhịn được bật cười.
Không hổ là anh Hàn, nghĩ tới cả chuyện này.
Với hình thể như Lâm Long, gặp phải gã đàn ông da đen cao to này còn không bị chơi đến chết hay sao!
“Cũng tới giờ rồi, gọi cho Lâm Long đi!”
Mục Hàn nói.