Lâm Nhã Hiên thốt ra câu nói này, chẳng khác gì ném một quả bom, khiến mặt nước yên ả nổi sóng to gió lớn.
Đám bà cụ Lâm, Tần Nam, Ngô Tâm Ưu đều tỏ vẻ kinh hãi.
Lâm Lợi Cương và Tần Lệ nhìn nhau.
"Con đã mang giọt máu của Mục Hàn rồi, mọi người không thể ngăn cản bọn con kết hôn được", Lâm Nhã Hiên tiếp tục nói.
"Đúng là nghiệp chướng", Lâm Lợi Cương không khỏi thở dài: "Sao tao lại sinh ra loại con gái không biết liêm sỉ như mày chứ?"
"Nhã Hiên, con đây là ép buộc đấy", Tần Lệ cũng quở trách: "Chiêu tiền trảm hậu tấu này làm trơn tru lắm, là Mục Hàn dạy con phải không?"
"Mẹ, mẹ đừng gắp lửa bỏ tay người", Lâm Nhã Hiên phản bác: "Con với Mục Hàn yêu nhau thật lòng, cho dù không có thai, thì cũng không ai có thể ngăn cấm bọn con kết hôn cả".
"Huống hồ bọn con đã có kết tinh của tình yêu!"
Mọi người của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều chỉ lắc đầu than thở.
Nếu Lâm Nhã Hiên đã có thai, thì chắc chắn không thể ngăn cản cô được nữa.
Bọn họ chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
"Nói đi", sau sự im lặng ngắn ngủi, bà cụ Lâm lên tiếng đầu tiên, hỏi: "Các cháu định tổ chức đám cưới thế nào?"
"Cháu đã lên kế hoạch từ lâu rồi", Mục Hàn lấy một danh sách ra đưa cho bà cụ Lâm.
Bà ta đọc xong thì gật đầu, nói: "Ừ, tốt lắm, nhìn có vẻ rất long trọng, gọi là cái gì đám cưới thế kỷ. Mục Hàn, cậu có thể làm được thật sao?"
"Cháu tin Mục Hàn", Mục Hàn còn chưa lên tiếng, Lâm Nhã Hiên đã giành trả lời trước.
"Hừ, đúng là con gái lớn không giữ được", bà cụ Lâm lườm Lâm Nhã Hiên, rồi lại nói với Mục Hàn: "Nhưng tôi có một yêu cầu, đám cưới của cô cậu long trọng như vậy, được gọi là đám cưới thế kỷ, đến lúc đó, quy cách rất cao, khách khứa rất nhiều, để tránh gây lúng túng, mẹ của Mục Hàn đừng xuất hiện ở đám cưới".
"Đúng đúng đúng, mẹ của Mục Hàn tuyệt đối không được tham gia", Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng tỏ vẻ đồng ý: "Tuy chúng tôi chưa từng gặp bà ta, nhưng nghe nói bà ta làm công nhân vệ sinh đã ba mươi năm, thân phận thấp kém này mà xuất hiện ở đám cưới thì chẳng phải khiến hai nhà Lâm Tần chúng ta mất mặt sao?"
"Đâu chỉ là mất mặt, sợ là hai nhà Lâm Tần chúng ta sẽ bị người ta cười cho thối mũi", Lâm Phi Yến nói đầy chua ngoa.
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
"Nhã Hiên, cháu cũng nghe thấy rồi đấy, mọi người đều có ý này", bà cụ Lâm nói với Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên nghe thấy thế thì lập tức nhảy dựng lên.
Sở Vân Lệ là mẹ của Mục Hàn, là mẹ chồng của cô, không tham gia đám cưới thì còn ra thể thống gì?
Đúng lúc Lâm Nhã Hiên định phản bác lại, thì Lâm Lợi Cương đã lên tiếng: "Ngoài yêu cầu bà cụ vừa đưa ra, là bố của Nhã Hiên, con gái đi lấy chồng thì tôi cũng có mấy điều kiện với con rể".
“Được! Được! Được!", Lâm Nhã Hiên tức tối nói: "Bố, bố có những điều kiện gì thì nói luôn đi".
Lâm Lợi Cương gật đầu, đáp: "Điều kiện thứ nhất giống với trước kia, Mục Hàn phải ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương".
"Đương nhiên, ở rể này không phải là ở rể bình thường, Mục Hàn phải đổi họ, từ nay về sau đổi thành họ Lâm, gọi là Lâm Hàn, không gọi là Mục Hàn".
Ở rể còn phải đổi họ?
Mục Hàn không khỏi sửng sốt.
Trước kia anh ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương là để hoàn thành di nguyện của sư phụ, nhưng bây giờ Mục Hàn đã là đại thống soái, là người dưới một người trên vạn người của Hoa Hạ.
Bảo anh ở rể một nhà giàu bình thường, sao có thể chứ?
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy Lâm Lợi Cương hơi quá đáng, cô bất mãn nói: "Bố, bố quá đáng rồi đấy!"
"Quá đáng?", Lâm Lợi Cương cười khẩy, sau đó nói: "Tao còn có điều kiện quá đáng hơn cơ".
"Thứ hai, sau khi ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo chúng tôi sắp xếp, Mục Hàn không được có bất cứ ý kiến trái ngược nào. Chỉ cần là yêu cầu của nhà họ Lâm thì Mục Hàn phải nghe theo vô điều kiện".
Quả nhiên còn hà khắc hơn.
Lâm Nhã Hiên bất giác cắn môi.
"Thứ ba, cuộc sống của Mục Hàn phải chịu sự khống chế hoàn toàn của chúng tôi, mỗi ngày cậu ta ăn mấy bữa cơm, uống mấy ngụm nước, tiêu bao nhiêu tiền, tất cả đều do chúng tôi cung cấp".
"Thứ tư, Mục Hàn không được tham gia bất cứ việc gì của nhà họ Lâm ở Sở Dương, bao gồm cả việc đi làm ở tập đoàn Thiên Thành".
"..."
Lâm Lợi Cương đưa ra hơn hai mươi điều kiện, hơn nữa còn rất chi tiết.
Đúng! Mục Hàn chẳng có tiền đồ gì, nhưng ít nhất anh ấy đối xử với cô thật lòng, mấy lần gặp nguy hiểm, đều là Mục Hàn ra mặt cứu cô.
Chỉ dựa vào điều này thì Mục Hàn đã xứng làm chồng cô rồi.
"Con không đồng ý", Lâm Nhã Hiên tức giận nói.
"Mày câm miệng lại cho tao!", Lâm Lợi Cương mắng mỏ: "Bây giờ bọn tao đang nói chuyện với Mục Hàn, mày đừng chen vào!"
"Mục Hàn, tôi hỏi cậu, cậu có đồng ý với những điều kiện này không?"
- -----------------