*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù nói trong gia tộc giàu có, người có tiền ngoài vợ cả ra thì vẫn có không ít hồng nhan tri kỉ, thậm chí phụ nữ bên ngoài nhiều vô số, thế nhưng Hoa Hạ hiện nay thì chưa từng có người nào dám trắng trợn cưới vợ lẽ như thế.
Tuy nhiên đây là cậu chủ Phụng Hoàng Nam của nhà họ Phụng ở thủ đô muốn cưới vợ lẽ, vậy nên cũng chẳng có ai dám nói gì cả.
Dù gì đó cũng là nhà họ Phụng ở thủ đô – thế gia số hai Hoa Hạ.
Mà Phụng Cầu Hoàng của nhà họ Phụng ở thủ đô lại là phu nhân gia chủ Mục Thịnh Uy của thế gia số một ở thủ đô.
Khi hay tin người mà Phụng Hoàng Nam muốn cưới là mình, Lâm Thù Nhi sợ tới mức sững sờ chết lặng.
Đến thủ đô học đại học lâu như vậy, Lâm Thù Nhi đương nhiên biết Phụng Hoàng Nam có thân phận gì.
Với điệu bộ con nhà giàu sang quyền quý của Phụng Hoàng Nam, không thể đếm hết số phụ nữ con nhà lành đã bị hắn làm nhục, thế nhưng bởi vì hắn là cậu chủ của thế gia số hai Hoa Hạ nên sau khi chuyện xảy ra đều có người thay hắn dẹp yên.
Vậy nên, trước nay Phụng Hoàng Nam làm gì cũng đều không kiêng nể.
Còn về cô vợ chính thức của Phụng Hoàng Nam thì căn bản không dám can dự tới chuyện của Phụng Hoàng Nam.
Lần này không hiểu Phụng Hoàng Nam trúng phải gió gì, sau khi gặp được Lâm Thù Nhi trong một buổi giao lưu của tầng lớp thượng lưu thì đã quyết định phải lấy Lâm Thù Nhi về làm vợ lẽ.
“Thù Nhi, cậu xem kìa, Phụng Hoàng Nam tới rồi!”
Trong ký túc xá trường đại học.
Tư Đồ Doãn Nhi giơ tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên dưới có vài chiếc xe sang đỗ lại, đều là những mẫu xe đua có giá mấy chục triệu tệ trở lên.
Phụng Hoàng Nam mặc vest đi giày da, đeo kính râm dựa vào phía trước một con xe Maserati.
Đứng trước mặt Phụng Hoàng Nam là một đám đàn em mặc đồ giống hệt nhau, đồng thanh gào lên: “Cậu chủ tới đón cô Lâm rồi, mời cô Lâm xuống tầng!”
“Doãn Nhi, phải làm thế nào đây?”, nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thù Nhi liền trở nên hoang mang.
“Thù Nhi, cậu cam chịu số phận đi”, Tư Đồ Doãn Nhi thở dài một hơi, nói: “Cậu cũng biết thân phận của Phụng Hoàng Nam rồi, hắn là một kẻ coi trời bằng vung, không có một cô gái nào bị hắn nhìn trúng mà có thể chạy thoát khỏi bàn tay quỷ dữ được đâu!”
“Nếu như cậu không đi, đợi lát nữa bọn chúng xông lên đây thì không còn khách khí như vậy nữa đâu!”
“Lẽ nào cuộc đời này của mình lại bị huỷ hoại như vậy hay sao?”, Lâm Thù Nhi khóc thút thít nói: “Mình vẫn còn chưa kết hôn mà đã phải trở thành vợ lẽ của một tên nhà giàu như vậy…”
“Thực ra sự việc vẫn có thể xoay chuyển được”, trong đầu Tư Đồ Doãn Nhi liền loé lên một tia sáng, nói: “Không phải anh rể Mục Hàn của cậu tới thủ đô rồi sao, cậu tìm anh ấy đi!”
“Đúng đúng đúng! Suýt chút nữa thì mình quên mất tiêu!”, Lâm Thù Nhi lập tức rút điện thoại ra gọi điện cho Mục Hàn.
“Alo, anh rể phải không ạ?”, sau khi điện thoại được kết nối thì Lâm Thù Nhi cũng vào thẳng luôn vấn đề: “Em gặp phải một chút phiền phức, anh có thể qua đây giúp em luôn bây giờ không?”
Lúc này, chỉ nghe rắc một tiếng, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.
Phụng Hoàng Nam bước đến: “A, đang gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Thù Nhi, anh đợi em cả nửa ngày trời ở bên dưới, không ngờ em lại ở đây nấu cháo điện thoại cùng với người khác!” “Cậu chủ Phụng, tôi!”, nhìn thấy Phụng Hoàng Nam, Lâm Thù Nhi không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Bỏ đi! Anh không tới để truy cứu chuyện em gọi điện thoại cho ai”, Phụng Hoàng Nam nói: “Hôm nay anh có tổ chức một buổi tụ họp, mời tới toàn các cậu chủ có tiếng ở thủ đô, em đi tham gia cùng với anh”.
“Cậu chủ Phụng, tôi có thể không tham gia không?”, Lâm Thù Nhi yếu ớt hỏi.
“Hôm nay anh đã chuẩn bị để công bố chính thức với mọi người ở trong buổi tụ họp rằng muốn cưới em làm vợ lẽ, em là nhân vật chính đó!”, Phụng Hoàng Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Em nói em không tham gia thì có thích hợp không?”
Lâm Thù Nhi đột nhiên không biết phải đáp trả thế nào.
Phụng Hoàng Nam liếc nhìn Lâm Thù Nhi rồi dặn dò: “Anh cho em thời gian năm phút, mau thay váy vào cho anh, anh muốn em xuất hiện trước mặt đám cậu ấm ở thủ đô kia với tư thái xinh đẹp nhất!”
Lập tức có tên đàn em đưa cho Lâm Thù Nhi bộ váy mà Phụng Hoàng Nam đã chuẩn bị xong xuôi.
Ở một diễn biến khác.
Mục Hàn vừa nhận được điện thoại của Lâm Thù Nhi vẫn còn chưa kịp nói mấy câu nới Lâm Thù Nhi thì đối phương đã vô cùng hoảng loạn vội cúp điện thoại.
“Không hay rồi! Thù Nhi đang gặp nguy hiểm!”, Mục Hàn lập tức nhận ra tình hình bên phía Lâm Thù Nhi không đúng, vội vàng ra lệnh cho Hoàng Điểu: “Hoàng Điểu, lập tức lần theo tín hiệu của cuộc gọi ban nãy, định vị vị trí của Thù Nhi!”
“Tôi nhất định phải cứu con bé trong khoảng thời gian nhanh nhất!”
“Vâng, thưa đại ca”, Hoàng Điểu lập tức mở laptop ra và bắt đầu hành động.
Chẳng mấy chốc, tín hiệu điện thoại của Lâm Thù Nhi đã được Hoàng Điểu xác định ra.
“Đại ca, vị trí hiện giờ của Lâm Thù Nhi là ở đại học thủ đô.
Có điều mục tiêu đang di chuyển”, Hoàng Điểu báo cáo.
“Được! Tiếp tục theo dấu”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhìn xem địa điểm cuối cùng của con bé là ở đâu, sau đó tôi sẽ đến thẳng nơi đấy!”
Vùng ngoại ô cách thủ đô ba mươi cây số.
Ở đây có một câu lạc bộ nguy nga lộng lẫy, tên gọi là câu lạc bộ Chí Tôn.
Trước cửa câu lạc bộ Chí Tôn lúc này đang đỗ các loại xe đua cao cấp cùng một màu, chiếc nào cũng có giá trên mấy chục triệu.
“Thật không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, thủ đô lại ào ào vũ bão như thế! Một cậu chủ cảm khái nói: “Bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô thay đổi chỉ trong một đêm, người đứng thứ hai Diệp Chính Đạo thì giờ đã trở thành một kẻ điên rồi!”
Lúc cậu chủ này nói chuyện còn liếc mắt nhìn sang Diệp Chính Đạo đang ngồi trong góc.
.