Mục Hàn hỏi qua điện thoại.
“Ôi! Chủ nhân! Anh làm tôi sợ muốn chết! Tôi vừa nghe nói Mục Viễn Chinh muốn đối phó anh liền liều mạng gọi điện, mà anh lại không nghe máy, tôi rất lo lắng”.
Chu Bang sợ hãi nói.
“Đừng nói nhảm, nói vị trí của Mục Viễn Chinh cho tôi!”
Điện thoại của Mục Hàn tắt chuông, nên đương nhiên không biết có ai gọi cho anh hay không.
“Ông ta đang ở câu lạc bộ Huyền Long”.
Chu Bang đáp.
“Dẫn theo Lệ Vấn Thiên, đi đến câu lạc bộ Huyền Long”.
Mục Hàn lạnh lùng ra lệnh, sau đó quay đầu nhìn Lý Nhất Nam và nói: “Cô đừng đi theo, mau về nhà đi”.
“Anh… anh… cho tôi mượn điện thoại! Tôi muốn gọi người đến đón!”
Lý Nhất Nam vốn định phản bác, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Mục Hàn chỉ đành không cam tâm, nhỏ giọng nói.
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay, không được nói cho bất kỳ ai!”
Khi đưa điện thoại cho cô ta, Mục Hàn lên tiếng cảnh cáo.
“Hừ!”
Lý Nhất Nam tức giận bĩu môi, xoay người rời đi.
Nhóm Mục Hàn nhanh chóng đến câu lạc bộ Huyền Long.
...
“Mẹ! Muộn vậy, không chừng Mục Hàn đã ngủ rồi, để ngày mai con gọi điện cho anh ta!”
Trên giường, Lâm Nhã Hiên ôm cốc giữ nhiệt, buồn ngủ nói.
“Không được! Gọi luôn hôm nay! Con có biết! Bên công ty quản lý tài sản gọi điện cho mẹ đến suýt nổ máy, nếu không chịu thanh toán thì mẹ làm gì còn mặt mũi ở đây nữa!”
“Con lập tức gọi điện cho nó ngay, nếu thật sự không được thì chuyển toàn bộ số tiền của anh chàng đại gia siêu giàu kia đưa nó sang cho mẹ! Hừ, vậy mà nó lại muốn độc chiếm tiền, chẳng trách lúc mẹ đuổi nó lại ra đi dứt khoát đến vậy!”
Tần Lệ khoanh tay trước ngực, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đứng dậy! Gọi điện cho thằng vô dụng đó đi!”
Tần Lệ thấy Lâm Nhã Hiên nghe tai này ra tai kia liền tức giận, thẳng tay kéo chăn của cô ra, đưa di động qua!
“Mẹ! Lúc đó người đuổi anh ta đi là mẹ, giờ cũng là mẹ muốn gọi về, con không làm được, muốn gọi thì mẹ gọi đi”.
Lâm Nhã Hiên tức giận nói, nhất là nghĩ đến tên Mục Hàn này dứt khoát như vậy, không hề gọi lấy một cuộc điện thoại, trong lòng càng tức giận!
“Nhã Hiên, xem như mẹ xin con, người của bên công ty quản lý tài sản sắp đến tận nơi đòi nợ rồi! Mấy triệu đấy! Mẹ lấy đâu ra tiền!”
Tần Lệ đáng thương cầu xin.
“Mẹ…”
“Được! Lần này con sẽ gọi, nhưng anh ta quay về hay không con không dám bảo đảm!”
Lâm Nhã Hiên thấy Tần Lệ sắp khóc đến nơi, không nhẫn tâm nổi, miễn cưỡng cầm lấy di động.
“Được, được, được!”
Tần Lệ lập tức nở nụ cười.
Hừ, cô vợ xinh đẹp như vậy gọi cho nó, đồ vô dụng kia còn không vội vàng quay về được sao?
“Tút, tút...”
Điện thoại liên tục đổ chuông, nhưng không có ai bắt máy.
“Chắc là ngủ rồi?”
Lâm Nhã Hiên cầm điện thoại, nói với Tần Lệ.
“Chờ chút, chờ chút đi!”
Tần Lệ chưa chịu từ bỏ.
Cuối cùng cũng có người nghe máy!
“Alo, tìm ai vậy?”
Ngạc nhiên là đầu bên kia vang lên giọng một người phụ nữ!
Hơn nữa, còn là giọng ngái ngủ!
Lâm Nhã Hiên trừng mắt nhìn Tần Lệ, tim đập liên hồi.
Sao lại có một người phụ nữ nghe máy của Mục Hàn?
Đây là nghi vấn đầu tiên bật ra trong đầu Lâm Nhã Hiên, quan trọng hơn bây giờ là đêm khuya!
“Cô là ai?”
Lâm Nhã Hiên cố giữ bình tĩnh, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
“Này, cô bị dở hơi à? Gọi điện đến rồi hỏi tôi là ai? Cô không chịu nói cô tìm ai thì tôi cúp máy đây!”
Người bên kia hiển nhiên là đang ngủ thì bị đánh thức nên hơi bực bội.
“Tôi tìm Mục Hàn, bảo tên khốn đó nghe máy!”
Lâm Nhã Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, suýt nữa nổi giận.
Mục Hàn!
Tên khốn này lại dám đi tìm người phụ nữ khác!
“Anh ta đang bận! Có việc gì mai gọi lại!”
Nói xong, người phụ nữ đó liền dập máy.
Tút!
Tút!
Tay cầm điện thoại của Lâm Nhã Hiên run rẩy, suýt chút nữa không kiềm chế nổi mà ném vỡ!
“Sao… sao rồi?”
Tần Lệ thấy vẻ mặt khác lạ của Lâm Nhã Hiên, tò mò hỏi.
“Không… con gọi nhầm số”.
Lâm Nhã Hiên hít sâu một hơi, ánh mắt ngỡ ngàng nói.
“Vậy con…”
Tần Lệ vốn dĩ muốn Lâm Nhã Hiên tiếp tục gọi điện, nhưng thấy mắt cô đỏ hoe chỉ có thể hậm hực nói: “Vậy ngày mai con gọi lại nhé”.
Nói xong, bà ta tự giác rời khỏi phòng.
“Mục Hàn, quả nhiên anh vẫn không cưỡng lại được cám dỗ nhỉ?”
“Nếu đã vậy… chúng ta…. chúng ta ly hôn thôi!”
Lâm Nhã Hiên hậm hực nói, nước mắt tí tách rơi xuống.
...
“Là ai vậy chứ? Thần kinh à?”
Lý Nhất Nam bất mãn lầm bầm.
Lúc này, cô ta đang ngủ trên xe do nhà họ Lý cử đến đón, lại bị một người phụ nữ xa lạ đánh thức.
“Cô chủ! Đến rồi, cô mau đi báo bình an với ông chủ đi, cô có biết, hai ngày nay ông ấy lo lắng đến không chợp mắt nổi không!”
Tài xế kính cẩn nói, ông ta là người làm lâu năm ở nhà họ Lý, nhìn Lý Nhất Nam lớn lên từ bé.
“Ừ, biết rồi!”
Lý Nhất Nam cất di động vào túi, đi đến cửa.
“Bố ơi! Con về rồi!”
Vừa về đến nhà, Lý Nhất Nam thấy bố mình có vẻ tiều tụy hơn nhiều, trong lòng bỗng cảm thấy áy náy, liền vội vàng lao vào lòng bố.
“Hừ! Còn biết đường về? Trong lòng con còn người bố này hay không hả?”
Lý Gia Long thấy con gái bình an quay về, vô cùng vui mừng, nhưng ngay sau đó nụ cười rạng rỡ liền tắt ngấm, nghiêm nghị hỏi.
“Bố! Con… con còn có chuyện khác nên không về được!”
“Bố xem, tay con bị rách da luôn này!”
Lý Nhất Nam bĩu môi, đáng thương nói.
“Sao! Còn vết thương khác không? Khốn kiếp! Chu Bang của hội Hắc Long đó thật to gan, dám động đến con gái của Lý Gia Long này! Bố nhất định sẽ không tha cho hắn!”
Lý Gia Long nghe con gái bị thương, lo lắng hỏi.
“Con không sao… may mà có quý nhân đến cứu con, nếu không con không còn được gặp bố nữa rồi!”
Lý Nhất Nam ngồi xuống ghế sô pha rồi nói.
“Quý nhân? Là ai? Người đó cứu con như thế nào?”
Vẻ mặt Lý Gia Long đanh lại.
Ngay sau đó, Lý Nhất Nam kể toàn bộ chuyện gặp Mục Hàn ở Sở Dương, và chuyện anh đã cứu mình ra sao.
Tất nhiên, chuyện xảy ra tối nay, cô ta lựa chọn bỏ qua.
“Con nói cậu ta chỉ là kẻ ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương, lại có thể lấy ra một tỷ tệ để cứu con?”
“Quan trọng nhất là con và cậu ta chỉ mới gặp nhau vài lần?”
Lý Gia Long nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm, nghi ngờ hỏi.
“Vâng!”
“Bố, bố nhất định phải giúp con cảm ơn Mục Hàn!”
Lý Nhất Nam gật đầu chắc nịch, nhân cơ hội tạo thiện cảm của Lý Gia Long với Mục Hàn.
“Yên tâm, bố là người ân oán rõ ràng, cảm ơn tất nhiên không thể thiếu!”
“Có điều, người tên Mục Hàn này e là không hề đơn giản, sau này không được tiếp xúc với cậu ta nữa!”
Ánh mắt Lý Gia Long đăm chiêu, nghiêm túc nói.