“Báo cảnh sát?”, Ngụy Minh cười nhạt, khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi?”
“Tôi còn tưởng anh ta một chọi hai, diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân chứ!”
Ngụy Minh tưởng là cảnh sát đến giải quyết, trong lòng càng thêm đắc ý.
Nhưng sau chuyện này, khi trở về phòng VIP, Tư Đồ Doãn Nhi tỏ ra rất hứng thú với Mục Hàn.
Chủ động mời Mục Hàn hát cùng.
Lại còn hát tình ca.
Ngụy Minh thấy vậy chẳng vui vẻ được nữa, vội vàng chen ngang: “Doãn Nhi, anh ta cũng không biết hát, hay là chúng ta song ca bài này được không?”
Nói xong, Ngụy Minh định cướp lấy micro trong tay Mục Hàn.
“Ai nói tôi không biết hát?”, Mục Hàn đưa tay ngăn Ngụy Minh lại: “Cậu có tin tôi không những biết hát mà còn hát hay hơn bất cứ người bạn học nào ở đây không!”
“Ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Ngụy Minh cười đến mức đau bụng, nói: “Hát hay hơn bất cứ bạn học nào ở đây? Ai cho anh dũng khí vậy? Lương Tịnh Như* hả?”
(*Lương Tịnh Như là tên ca sĩ hát bài Dũng Khí.)
“Được! Nếu anh đã dám nói như vậy, hay là chúng ta PK một trận, tôi thua thì hôm nay anh không cần thanh toán hóa đơn, Ngụy Minh tôi sẽ bao hết!”
“PK thì PK, anh rể, tôi ủng hộ anh!”, Tư Đồ Doãn Nhi lập tức đồng ý.
Sau khi biết được thân phận ẩn giấu của Mục Hàn, Tư Đồ Doãn Nhi luôn có sự tò mò mãnh liệt muốn biết mọi thứ về Mục Hàn.
Thấy Tư Đồ Doãn Nhi còn thân thiết với Mục Hàn hơn cả mình, Lâm Thù Nhi hơi buồn bực, rốt cuộc ai là anh rể của ai chứ?
Nhưng Lâm Thù Nhi không cho là Mục Hàn sẽ thắng.
Phải biết rằng Ngụy Minh là chủ nhiệm câu lạc bộ văn nghệ, trình độ âm nhạc rất cao, khả năng hát không hề thua kém trai tài gái sắc của Khoa Âm nhạc.
Ngụy Minh lại càng tươi cười hớn hở.
“Để cho công bằng, mỗi người chúng ta tự chọn bài mình thích mà hát, các bạn học đang ngồi đây sẽ chấm điểm, ai cao điểm hơn thì thắng. Anh có ý kiến gì không?”, Ngụy Minh nói ra quy tắc PK.
“Tôi không có ý kiến”, Mục Hàn lắc đầu đáp.
Bài Ngụy Minh chọn là bài “Thiên đường” của Tengger.
Ngụy Minh vừa cất giọng, giọng hát trầm thấp, dày dặn rất có phong cách của Tengger lập tức nhận được tràng pháo tay của các bạn học.
Khi kết thúc bài hát, không những hệ thống karaoke chấm cho cậu ta được 9.9 điểm, đạt cấp SS, mà cả phòng VIP còn vang dội tiếng vỗ tay.
Có thể nói Ngụy Minh mô phỏng rất giống với Tengger.
“Má ơi! 9.9 điểm!”
“Số điểm này có thể đuổi kịp ca sĩ hát gốc rồi!”
“Ngụy Minh giỏi quá!”
Nghe các bạn học khen, Ngụy Minh càng đắc ý.
Cậu ta nhìn về phía Mục Hàn: “Anh thua rồi!”
“Tôi còn chưa hát, sao cậu biết là tôi thua?”, Mục Hàn hơi cong khóe miệng.
“Cái gì? Như vậy mà còn chưa chịu thua?”
“Đó là 9.9 điểm đấy! Tôi đi hát karaoke mấy chục năm, lần đầu tiên thấy có người được hệ thống karaoke chấm 9.9 điểm đấy!”
“Lẽ nào anh ta nghĩ anh ta có thể đạt điểm cao hơn 9.9 hay sao?”
Mục Hàn vừa nói ra câu nói đó, cả phòng VIP lập tức xôn xao.
“Anh rể, anh làm gì thế?”, Lâm Thù Nhi vội vàng kéo góc áo của Mục Hàn, khuyên bảo: “Người ta được 9.9 điểm luôn rồi, anh còn đấu cái gì nữa? Anh nhất định phải khiến tôi mất mặt trước các bạn học mới được à?”
“Thù Nhi, mình lại cảm thấy có thể để anh rể thử xem”, Tư Đồ Doãn Nhi lại nói: “Cậu nghĩ đi, Ngụy Minh đã được đào tạo chuyên nghiệp, còn anh rể chỉ là nghiệp dư mà thôi. Cho dù anh rể chỉ hát được 9.0 điểm thì cũng chứng minh anh ấy tài hơn Ngụy Minh”.
“Hình như đúng là vậy, nhưng mà…”, Lâm Thù Nhi hơi do dự.
“Thế này đi!”, nghe Tư Đồ Doãn Nhi nói, Ngụy Minh tràn đầy tự tin mở lời: “Chỉ cần Mục Hàn đạt được 8.5 điểm thì coi như tôi thua, thế nào?”
Mục Hàn cười đáp: “Cậu bạn, tự tin là tốt, nhưng tự tin thái quá thì lại là bi kịch đấy”.
Điều làm Ngụy Minh bất ngờ là Mục Hàn cũng chọn ca khúc “Thiên đường” của Tengger.
“Vậy mà anh ta lại khiêu chiến cùng một bài hát?”
“Tôi thấy anh muốn kiếm chuyện thôi!”
Ngụy Minh cảm thấy vui vẻ.
Điểm số của cậu ta đã đạt đến 9.9 điểm, xếp cao nhất lịch sử của hệ thống karaoke.
Ngụy Minh không tin còn có ai có thể vượt qua mình.
Nhưng khi nhạc dạo vang lên, Mục Hàn hát câu đầu tiên, phòng VIP lại trở nên im lặng.
“Giọng hát này…”
“Tuyệt thật!”
Tư Đồ Doãn Nhi có cảm giác như đang nghe bản gốc vậy.
Không chỉ có Tư Đồ Doãn Nhi mà những bạn học khác cũng có cảm giác này.
Nhất là Lâm Thù Nhi, vẻ mặt cô ta vô cùng ngạc nhiên: “Là anh rể hát thật sao?”
Lúc Mục Hàn đang hát đoạn điệp khúc, hệ thống karaoke không ngừng nhảy ra chữ SSS màu vàng chói lọi, tràn đầy màn hình.
Ngay cả Ngụy Minh cũng tròn mắt nhìn.
“Chắc chắn là anh ta không tắt nhạc gốc!”
Ngụy Minh nhắc một câu như vậy, ngay tức khắc có bạn học tiến lên xem.
Nhưng khi người bạn học đó đến trước màn hình hệ thống thì lại tỏ ra nghi ngờ: “Ngụy Minh, tính năng hát gốc đã tắt rồi”.
Hả?
Ngụy Minh bối rối.
Giọng ca có thể lẫn lộn thật giả với ca sĩ hát gốc này lại đúng là của Mục Hàn!
So với cách mô phỏng đơn thuần của Ngụy Minh, giọng hát của Mục Hàn thật sự giống hệt với Tengger, hơn nữa còn chất chứa cảm xúc dễ dàng khiến người ta chìm đắm vào bài hát.
Khi anh hát xong, cả phòng VIP im lặng thật lâu.
Mọi người còn đang chìm đắm trong giọng hát tuyệt vời của Mục Hàn, vẫn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi trên màn hình hát karaoke hiện lên số điểm 10.0, phòng VIP mới dậy tiếng hoan hô như sấm rền.
“10.0 điểm! Thế mà được 10.0 điểm!”
“Lần đầu tiên tôi thấy có người được điểm tuyệt đối khi hát karaoke đấy!”
“Có thể chứng kiến thời khắc này đúng là vinh hạnh!”
Nhìn màn hình nhảy ra con số 10.0, Ngụy Minh lại tròn mắt lần nữa.
“Chắc chắn là máy có vấn đề!”, dù không thể không thừa nhận Mục Hàn hát hay hơn mình, nhưng Ngụy Minh vẫn cứng miệng nói: “Mau đi gọi ông chủ lại đây!”
Dù gì đám người Ngụy Minh cũng thường xuyên tới phòng karaoke hát, 9.5 điểm là con số thường thấy, nhưng trên 9.5 điểm lại rất hiếm.
Mà 9.9 điểm lại càng không thể đạt được nếu không có kĩ năng hát cực kì tốt.
Số điểm tuyệt đối 10.0 thì chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.
Đa số bạn học đều đồng tình với câu nói của Ngụy Minh.
“Vậy thì đổi phòng khác!”, Tư Đồ Doãn Nhi không ngại chuyện lớn thêm, nói: “Tôi tin là cho dù thiết bị không bằng ở phòng VIP888 cao cấp nhất, anh rể cũng có thể hát được 10.0 điểm!”
“Được đấy!”, đề nghị của Tư Đồ Doãn Nhi rất đúng ý Ngụy Minh, cậu ta nhìn sang Mục Hàn: “Thế nào, anh dám đổi không?”
“Anh rể, đồng ý với cậu ta đổi phòng đi!”, Tư Đồ Doãn Nhi vội vàng giục Mục Hàn.
“Khụ, khụ, khụ!”, lúc này Lâm Thù Nhi đứng bên cạnh tỏ ra không vui, nói với vẻ bất mãn: “Doãn Nhi, cậu đừng luôn miệng gọi anh rể nữa, đó là anh rể của mình mà!”