Ai mà lại đi so huân chương quân công với đại thống soái chứ, thế chẳng phải tự rước nhục vào thân sao?
Mục Hàn bực bội hừ một tiếng rồi cầm huân chương quân công hạng nhì và hạng ba được đặt trên bàn của Lỗ Chí Thâm lên tay, khẽ nói: “Mặc dù huân chương quân công của tôi rất nhiều, chỉ tính riêng hạng nhì và hạng ba thôi cũng chẳng là gì cả. Nhưng dù sao đó cũng là vinh dự từng thuộc về tôi, cho nên tôi phải lấy”.
“Huân chương quân công hạng nhì và hạng ba tuy nhỏ nhưng tôi cũng xứng đáng nhận được. Bị Lỗ Chí Thâm anh dùng thủ đoạn vô liêm sỉ chiếm giữ bao nhiêu năm, cũng đã đến lúc vật trở về với chủ rồi”.
“Vâng, vâng!”, Lỗ Chí Thâm vội vã dập đầu nhận lỗi với Mục Hàn: “Hai huân chương quân công này vốn dĩ là sự khiêm tốn của đại thống soái để toàn tiểu đội binh sĩ cùng chia sẻ. Là tôi lợi dụng quyền thế trong nhà, lúc đó trong một hoạt động chiến khu đã ngồi không hưởng lạc chiếm hai huân chương quân công này”.
“Đại thống soái muốn lấy về, tôi luôn sẵn lòng trả lại!”
“Tất nhiên tôi phải lấy lại huân chương quân công rồi, nhưng từ ngày đầu tiên hai anh vào doanh trại đã lười biếng, trước mặt thì gây chuyện thị phi, sau lưng thì ham muốn hưởng thụ, đúng là con sâu làm rầu nồi canh gây ra ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng”.
Mục Hàn lạnh lùng nói: “Cho nên các anh không xứng tham gia buổi họp mặt chiến hữu hôm nay”.
“Sau này các anh cũng không có tư cách nói mình từng là binh sĩ Hoa Hạ!”
Mục Hàn nói vậy đã thẳng thắn phủ nhận thân phận từng có trong doanh trại của Lỗ Chí Thâm và Tưởng Đại Môn.
Hai người đều rõ con đường sau này của họ chắc chắn chấm dứt cả rồi.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa!”, lúc này Lăng Sở Sở nói: “Chẳng phải các anh vừa muốn tôi giúp các anh hỏi ông chủ xem có thể sắp xếp công việc cho các anh được không hay sao?”
“Bây giờ tôi có thể nói với các anh là ông chủ của tôi đang ở đây”.
Lăng Sở Sở nói xong thì nghiêng người nhìn Mục Hàn bên cạnh.
Ông chủ trả cho Lăng Sở Sở mức lương mười triệu tệ hàng năm là đại thống soái sao?
Các chiến hữu đều nhốn nháo cả lên.
Ai cũng nhao nhao hỏi Mục Hàn có muốn tuyển người không.
Lúc làm lính, những người không thể trở thành lính dưới trướng đại thống soái bây giờ giải ngũ được làm việc bên cạnh đại thống soái, chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội trăm năm có một này.
Dù không có lương, thậm chí đưa thêm tiền họ cũng đồng ý.
Dù sao có thể có chút mối quan hệ với đại thống soái đều rất vinh quang.
“Hiện giờ tôi đang suy xét định mở một Sở sự vụ cho binh sĩ giải ngũ, nơi này sẽ cung cấp tất cả nhu cầu việc làm cho các binh sĩ giải ngũ”.
Mục Hàn cười nói: “Cho nên mọi người đều có cơ hội cộng sự với tôi”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, các chiến hữu đều vui mừng nhảy cẫng lên.
Lỗ Chí Thâm cũng không ngờ ông chủ lớn của Lăng Sở Sở lại là đại thống soái.
Theo đề nghị của chiến hữu có tầm nhìn rộng đó, các chiến hữu đuổi cổ Lỗ Chí Thâm và Tưởng Đại Môn ra khỏi khách sạn Thiên Đô.
Không có hai người này, bầu không khí của buổi họp mặt các chiến hữu hài hòa hơn nhiều.
Mục Hàn cũng trò chuyện rất vui vẻ với các chiến hữu chưa quen.
Ngoài việc giải quyết các vấn đề công việc sau khi các chiến hữu này giải ngũ, họ còn có thể đến bảo vệ cho sự an toàn của nhân viên tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành.
Rất có lợi cho cả đôi bên.
Nhưng Mục Hàn không biết trong khi anh họp mặt với mấy chiến hữu này, nhà họ Sở cũng đã đến tỉnh.
Sau khi an toàn vượt qua nguy cơ của quân phiệt vùng Đông Nam - Tang Kiệt, mặc dù nhà họ Sở luôn cho rằng đó là công lao của Sở Chí Toàn. Nhưng dù sao cũng là do đại thống soái ra tay nên sau khi nhà họ Sở về Đông Hải, họ đã quyết định hành động thực tế, làm vui lòng đại thống soái.
Kết quả cuối cùng của cuộc bàn bạc là làm một bức tượng cho đại thống soái.
Mặc dù hiện giờ vẫn chưa có tiền lệ làm tượng cho người còn sống nhưng Sở Hùng đi ngược lại với ý kiến của mọi người, cho rằng chiến công hiển hách của đại thống soái đủ để cho mọi người làm tượng anh.
Nhà họ Sở nghe ngóng được quê của đại thống soái là ở tỉnh này.
Lúc này mới bảo Sở Hùng, Sở Chí Minh và Sở Lão Lục đến tỉnh tìm một nơi thích hợp để dựng tượng đại thống soái.
Ba người đến tỉnh, lại nghe ngóng được tin tức Tổng tư lệnh Vương Chung Quy của quân đoàn 88 ở biên giới sắp đến tỉnh này dưỡng bệnh. Hơn nữa khoảng thời gian này, rất nhiều binh sĩ được giải ngũ, họ lại muốn lấy danh nghĩa nhà họ Sở để tiếp đón Vương Chung Quy.
Là tổng tư lệnh thiết quân nổi tiếng, Vương Chung Quy còn là cấp dưới trực tiếp của đại thống soái. Một khi móc nối được quan hệ với Vương Chung Quy thì nhà họ Sở lại bước đến gần đại thống soái hơn.
Hơn nữa còn tiện thể hỏi ý kiến của Vương Chung Quy về chuyện làm tượng cho đại thống soái.
...
Uống được vài ly rượu, Mục Hàn bèn đứng dậy chào tạm biệt mọi người rồi dẫn Hoàng Điểu đi trước.
Dù sao có Mục Hàn ở đây, các chiến hữu vẫn hơi giữ kẽ.
Vừa ra khỏi khách sạn Thiên Đô, Mục Hàn gặp phải mấy gương mặt quen thuộc.
Chính là ba người Sở Hùng, Sở Chí Minh và Sở Lão Lục.
Thì ra sau khi đến tỉnh, ba người tạm thời vẫn chưa chọn được địa điểm, loanh quanh một hồi thì đến nơi họp mặt các binh sĩ giải ngũ để nghe ngóng chút tin tức nội bộ.
Mục Hàn làm như không thấy mà đi ngang qua họ.
“Đứng lại!”
Lúc này Sở Hùng gọi Mục Hàn lại.
Mặc dù võ công của Sở Hùng không bằng Mục Hàn, nhưng bây giờ nhà họ Sở tự cho là có đại thống soái chống lưng nên Sở Hùng trở nên kiêu ngạo hơn nhiều.
“Có chuyện gì sao?”, Mục Hàn lạnh lùng hỏi.
Mục Hàn cảm thấy rất không vui khi phải nhìn thấy mấy người nhà họ Sở.
Sở Hùng xoay người lại đi đến trước mặt Mục Hàn, híp mắt nói: “Thằng ranh cậu rất nghe lời đó, thật sự không nói với bên ngoài thân phận cháu ngoại nhà họ Sở của cậu để đi giả danh lừa bịp”.
Mục Hàn bực bội hừ một tiếng xem như đáp lại lời Sở Hùng.
“Thái độ gì đây?”, Sở Hùng không vui, bất mãn nói: “Thằng ranh, cậu xem thường nhà họ Sở à?”
Mục Hàn thật sự cạn lời.
Không cho tôi thừa nhận thân phận cháu ngoại của nhà họ Sở là các ông.
Lại nói tôi không thừa nhận thân phận này, xem thường nhà họ Sở cũng là các ông.
Đây là đầu óc của người vương tộc sao?
“Bỏ đi! Nhìn cái đức tính của cậu kìa, có cho cậu cũng không dám xem thường nhà họ Sở!”, thấy Mục Hàn không trả lời, Sở Hùng đắc ý nói: “Ở đây nói nhảm với cậu đúng là lãng phí thời gian!”
“Đúng vậy!”, Sở Chí Minh cũng nói hùa theo: “Làm lỡ thời gian làm tượng cho đại thống soái của chúng tôi”.
“Không có chuyện gì thì cút đi, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi!”
“Các ông nói gì cơ?”, nghe Sở Chí Minh nói vậy, Mục Hàn nghi hoặc nói: “Các ông muốn làm tượng gì?”
“Thằng ranh, cậu nghe rõ đây”, Sở Chí Minh kiêu ngạo nói: “Nhà họ Sở được đại thống soái chống lưng nên chúng tôi quyết định làm một bức tượng cho cậu ấy”.
“Ngay tại tỉnh này!”