Lăng Sở Sở kích động đến mức không nói nên lời.
Dù sao trước khi xuất ngũ, với thân phận của Lăng Sở Sở, số lần nhìn thấy Vương Chung Quy ở trong quân đội cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dù có gặp mặt, Vương Chung Quy cũng sẽ không đặc biệt để ý đến Lăng Sở Sở.
Mà bây giờ, trong trường hợp này lại có thể gặp được Vương Chung Quy ở khoảng cách gần, sao không khiến Lăng Sở Sở kích động cho được?
“Cô gái xinh đẹp, cô đừng kích động”, đừng thấy Vương Chung Quy là tổng tư lệnh quân đoàn 88 bận rộn trăm nghìn việc mà lầm, anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc với những binh sĩ khá ưu tú trong quân đội.
Ví dụ như Lăng Sở Sở ở trước mặt này.
Vương Chung Quy sợ Lăng Sở Sở tiết lộ thân phận của mình trước mặt Lâm Nhã Hiên nên vội vàng ngắt lời cô ta, cười dịu dàng nói: “Tôi và đại ca Mục là anh em tốt, lúc trước tôi lưu lạc đầu đường xó chợ, chính đại ca Mục đã cứu vớt tôi”.
Lăng Sở Sở lập tức hiểu ra Vương Chung Quy muốn che giấu thân phận, thế là không nói thêm nữa.
Nhưng sắc mặt của Lăng Sở Sở vẫn vô cùng kích động như trước.
“Hóa ra là anh em tốt của Mục Hàn”, Lâm Nhã Hiên không cho là vậy, gật đầu đáp.
Thấy Lăng Sở Sở gặp Vương Chung Quy lại kích động như vậy, Lâm Nhã Hiên vốn còn tưởng Vương Chung Quy là nhân vật lớn gì đó.
Xem ra là mình nghĩ nhiều.
“Chào chị dâu!”, Vương Chung Quy cung kính khom lưng chào Lâm Nhã Hiên.
Điều này lại khiến Lăng Sở Sở ở bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên.
Phải biết rằng khi ở trong quân đội, Vương Chung Quy được mệnh danh là “chiến thần hộ quốc”, là cánh tay đắc lực của đại thống soái, với tính cách của anh ta chưa từng bày tỏ thái độ cung kính như thế với bất kì ai.
Nhất là trước một người phụ nữ.
Nhưng nghĩ đến thân phận thật sự của Mục Hàn, Lăng Sở Sở chợt hiểu ra.
Lâm Nhã Hiên xứng đáng với cách hành lễ của Vương Chung Quy.
“Chị dâu, tôi nghe nói một thời gian nữa chị và đại ca Mục sẽ tổ chức đám cưới lại, đứa em này xin chúc phúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Vương Chung Quy ngẫm nghĩ rồi lại tự giới thiệu: “Đúng rồi, chị dâu, tôi tên Vương Chung Quy, hiện đang phục vụ trong quân đội”.
“Ồ!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “Phục vụ trong quân đội rất tốt, báo đáp cho quốc gia!”
Lăng Sở Sở ở bên cạnh thật sự muốn nói rằng nào chỉ là phục vụ, anh ấy chính là tổng tư lệnh của quân đội ở biên giới!
Nhưng Lăng Sở Sở vẫn kìm lại không nói.
“Đúng rồi, chị dâu”, Vương Chung Quy nói tiếp: “Bởi vì chiến tranh ở tiền tuyến đang căng thẳng, lần này tôi đến đây không ở lại được lâu, phải lên đường trở về ngay. Thế nên, đám cưới của chị và đại ca Mục có lẽ tôi không thể tham gia rồi”.
“Mặc dù tôi không đến, nhưng tôi đã chuẩn bị quà từ lâu”.
Vương Chung Quy nói xong thì lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Nhã Hiên.
“Anh có lòng rồi”, Lâm Nhã Hiên cười đáp, không khỏi tò mò: “Trong này có quà gì vậy?”
“Chị dâu có thể mở ra xem xem”, Vương Chung Quy nói.
“Có thể à?”, Lâm Nhã Hiên hơi do dự.
Suy cho cùng, mở quà ngay trước mặt người tặng thì không được lịch sự cho lắm.
“Có thể”, bấy giờ Mục Hàn lên tiếng: “Vừa hay anh cũng muốn xem cậu ta dày công chuẩn bị món quà gì cho chúng ta”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên bèn mở hộp ra.
Bên trong là một món đồ giống như huân chương, toàn thân màu vàng, phản xạ ánh sáng chói mắt, đặc biệt là ở mặt trước còn khắc một con hổ đang gầm gào.
Tràn đầy khí phách.
“Huân chương Hổ Phù sao?”
Lăng Sở Sở nhận ra ngay lập tức.
Huân chương Hổ Phù là huân chương quân công chỉ xếp dưới Long chương ở nước Hoa Hạ, hiện nay chỉ có tứ đại chiến thần dưới trướng Mục Hàn và “chiến thần hộ quốc” Vương Chung Quy mới có.
Tác dụng của nó không chỉ giới hạn ở chỗ chứng minh quân công trong quá khứ, mà thậm chí còn có thể điều động quân đội chiến khu địa phương vào lúc khẩn cấp, vì vậy mới được đặt tên là huân chương Hổ Phù.
“Sở Sở, cô biết cái này sao?”, thấy Lăng Sở Sở tỏ ra ngạc nhiên, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Cái này…”, Lăng Sở Sở không biết có nên nói ra lai lịch và tác dụng của huân chương Hổ Phù hay không.
“Thứ đồ chơi này tôi mua được ở chợ đồ cũ đấy”, Vương Chung Quy sợ Lăng Sở Sở lỡ miệng, vội vàng cướp lời, nói: “Vì tôi làm lính nên khá có hứng thú với những thứ trông giống như ở trong quân đội”.
“Có lẽ trước đây cô gái này cũng làm lính nên cho rằng đây là huân chương quan trọng gì đó của quân đội phải không?”
Lăng Sở Sở lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đoán đúng rồi”, Lâm Nhã Hiên vui vẻ nói: “Sở Sở là lính đặc chủng đã giải ngũ”.
“Ồ, cô gái xinh đẹp, thế thì chúng ta cũng là chiến hữu đấy”, Vương Chung Quy tỏ ra vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vẻ mặt như gặp được đồng hương nơi đất khách, giả vờ y như thật.
Tiếp đó, Vương Chung Quy lại nói: “Chị dâu, tôi hiểu biết hạn hẹp, cũng không biết phụ nữ thích cái gì, cho nên lấy cái này tặng anh chị làm quà mừng đám cưới, hi vọng chị không chê!”
“Sao lại chê được chứ”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Anh là anh em với Mục Hàn, anh có lòng như vậy là tôi vui lắm rồi”.
“Hơn nữa của ít lòng nhiều mà!”
Nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, Lăng Sở Sở lại suýt chút nữa thì ngã nhào.
Đây là huân chương Hổ Phù đó!
Của nhiều lòng cũng nhiều.
Lâm Nhã Hiên đề nghị: “Mục Hàn, hiếm khi anh em của anh từ xa đến đây, hay là anh xuống bếp, giữ anh ấy lại ăn bữa cơm đi?”
“Thôi, thôi”, Vương Chung Quy nghe vậy vội vàng xua tay.
Để Mục Hàn nấu cơm cho mình ăn?
Vương Chung Quy không nhận nổi.
Vương Chung Quy nói: “Chị dâu, tôi và đại ca Mục thêm cả mấy anh em khác đã hẹn nhau ra ngoài tụ họp, tôi cũng không quấy rầy chị nữa”.
“Phải đấy”, Mục Hàn cũng gật đầu, nói: “Các anh em ngày xưa hiếm khi tụ về một chỗ”.
“Lần này cậu Vương sắp phải đi ra tiền tuyến, bọn anh dự định tiếp sức cho cậu ta”.
“Được thôi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa, các anh ra ngoài chơi vui nhé”.
“Được”, Vương Chung Quy cười ha ha đáp.
Sau khi ra khỏi nhà, Mục Hàn và Vương Chung Quy đi đến phố đi bộ ẩm thực, tìm một quán ven đường ngồi xuống.
Mấy phút sau, tứ đại chiến thần Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng lần lượt tới nơi.
Đến lúc này, đại thống soái đứng đầu quân đội nước Hoa Hạ, tứ đại chiến thần mạnh nhất trong quân đội và một chiến thần hộ quốc đã tề tựu tại một quán ven đường nho nhỏ ở tỉnh.
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng đã mấy năm không gặp Vương Chung Quy, lần này gặp mặt cứ như mở máy hát, trò chuyện trên trời dưới đất mãi không ngừng.
Rượu cũng uống hăng say.
“Quỳ Ngưu, tôi nói cho cậu biết, lần này tôi về tỉnh khiến quân địch lơ là chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tôi thích đội Hổ Lang mà cậu đích thân huấn luyện, ha ha!”
Vương Chung Quy vỗ vai Quỳ Ngưu, nói.