Năm ngón tay của người ta mà Tạ Hiểu Phong nói chặt là chặt, hắn cũng độc ác quá rồi.
“Cô Lâm, cô đã chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi”, Tạ Hiểu Phong nheo mắt, nói một cách sâu xa: “Lần này là một lời cảnh cáo!”
“Còn nên làm thế nào, tôi nghĩ chắc hẳn trong lòng cô Lâm đã có tính toán rồi”.
Lúc này.
Nhà họ Lâm Sở Dương.
“Này, các người có thấy quản gia Lâm đâu không?”
Lâm Long tìm quản gia Lâm khắp nơi.
Người vốn dĩ ngày nào cũng tất bật ở nhà họ Lâm, trong một đêm lại giống như bốc hơi khỏi xã hội loài người, không thấy tung tích đâu.
Có quản gia Lâm ở đây, mọi trật tự sinh hoạt của nhà họ Lâm đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng đột nhiên quản gia Lâm không thấy đâu, đám người nhà họ Lâm hơi luống cuống.
Mọi người nhao nhao trả lời không gặp quản gia.
“Kỳ lạ!”, Lâm Long nhíu mày nói: “Rốt cuộc quản gia Lâm đã đi đâu rồi chứ?”
Trên một con đường lớn cách nhà họ Lâm năm cây số.
Lâm Phi Yến đang lái xe đến tập đoàn Lâm Thị làm việc.
Đột nhiên, một bóng người từ bên đường lao đến.
Cả người chặn ở kính chắn gió.
Tay quệt trên kính chắn gió còn kéo ra một vệt máu dài.
“Cứu tôi…”
Trong nháy mắt người đó rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Cũng may xe Lâm Phi Yến chạy không nhanh, có thể nó là tốc độ rùa bò.
Nếu không thì người này sẽ bị đâm chết.
Lâm Phi Yến giật mình, vội vàng xuống xe kiểm tra.
Sau khi nhìn thấy rõ mặt người đó, thoáng chốc mặt Lâm Phi Yến biến sắc: “Quản gia Lâm?”
Trong khu nhà họ Lâm.
Sau khi nhìn thấy vết thương ngay ngắn trên tay phải của quản gia Lâm khi đã mất đi năm ngón tay, đám người nhà họ Lâm đều cảm thấy ớn lạnh.
“Nhìn đao pháp cắt ngón tay người này, quả thật là rất tàn nhẫn!”, bà cụ Lâm cau mày: “Gần đây quản gia Lâm có gây thù chuốc oán với ai không?”
“Không có”, Lâm Long lắc đầu: “Quản gia Lâm vẫn luôn giúp chúng ta quản lý việc sinh hoạt hằng ngày của nhà họ Lâm, thận trọng cẩn thận, bên ngoài chung sống hòa thuận thân thiện với người khác, chưa từng nghe nói có kẻ thù!”
“Vậy thì lạ nhỉ”, bà cụ Lâm nghi ngờ: “Là ai lòng dạ nham hiểm, ra tay độc ác với ông ấy như thế chứ?”
Mặt đám người nhà họ Lâm đều đây nghi ngờ.
Mà chính vào lúc này.
Lăng Sở Sở truyền tin tức đến, nói là Lâm Nhã Hiên đã nhận được một hộp chuyển phát nhanh, trong hộp chuyển phát nhanh đựng năm ngón tay.
“Năm ngón tay?”, bà cụ Lâm vô thức liếc nhìn bàn tay tàn phế của quản gia Lâm, mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng: “Con nhỏ Lâm Nhã Hiên này, nó căn bản không đi xin lỗi Tạ Hiểu Phong!”
“Đúng!”, Lâm Phi Yến bày tỏ sự đồng ý: “Nhất định là như vậy!”
“Tạ Hiểu Phong chặt năm ngón tay của quản gia Lâm là đang đưa ra cảnh cáo cho chúng ta”.
“Nếu Lâm Nhã Hiên còn không đi, e là người tiếp theo bị chặt năm ngón tay chính là một người bất kỳ trong số chúng ta!”
Nghe Lâm Phi Yến nói vậy, đám người nhà họ Lâm đều rụt tay lại.
“Mau đi tìm Lâm Nhã Hiên!’, bà cụ Lâm quát lớn.
Chuyện đã đến bước này, đối với bà cụ Lâm mà nói, trở thành gia tộc quyền thế hạng nhất ở tỉnh và giá trị con người trăm tỷ đều là hư không.
Bảo toàn nhà họ Lâm ở Sở Dương mới là điều quan trọng nhất.
Kết thúc cuộc gọi với Lâm Nhã Hiên chưa đến mười lăm phút.
Tạ Hiểu Phong hỏi: “Bên Lâm Nhã Hiên có hành động chưa?”
“Trước mắt vẫn chưa có”, Quách Cường trả lời: “Anh Tạ, tôi thấy chắc chắn Lâm Nhã Hiên bị dọa ngốc rồi”.
Đừng nói là Lâm Nhã Hiên, mà ngay cả Quách Cường cũng khinh hãi khi nhìn thấy hai người đeo mặt nạ trắng đen, giơ tay chém xuống, ngay cả mắt cũng không chớp, chặt đứt năm ngón tay của quản gia Lâm, giống như chặt xương lợn.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa hoàn hồn.
“Vậy sao?”, Tạ Hiểu Phong liếc nhìn Quách Cường với ánh mắt sâu sắc, nói: “Nhưng theo tôi thấy, kết thúc cuộc gọi với tôi, chắc hẳn Lâm Nhã Hiên sẽ mau chóng đến gặp tôi ngay. Nhưng cô ta không làm như vậy”.
“Tôi cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc!”
“Cho nên, tôi nghĩ tôi phải cho cô ta thêm một thang thuốc mạnh nữa!”
Tạ Hiểu Phong ra hiệu với hai người đeo mặt nạ trắng đen.
Hai người đeo mặt nạ trắng đen không nói gì, tỏ ý đã hiểu.
Sau đó họ rời khỏi nhà họ Quách.
“Cậu dẫn bọn họ đi tìm Lâm Nhã Hiên”, Tạ Hiểu Phong ra lệnh cho Quách Cường.
“Vâng, thưa anh Tạ!”, có hai người đeo mặt nạ đen trắng ở đây, Quách Cường đã có đủ sức mạnh.
Quách Cường dẫn theo hai người đeo mặt nạ đen trắng đến tập đoàn Thiên Thành.
Đúng lúc người nhà họ Lâm cũng đến.
Nhìn thấy Quách Cường và hai người đeo mặt nạ trắng đen đi vào, người nhà họ Lâm liền tránh sang một bên, đỡ phải chạm mặt với bọn họ.
Vì từng gặp Quách Cường, cộng thêm hai người đeo mặt nạ ăn mặc kỳ lạ phía sau hắn, khiến Lăng Sở Sở ngửi được một luồng hơi thở nguy hiểm, lập tức chặn đường đi của ba người bọn họ.
“Hai vị, lần trước chính là cô gái này đã đánh hai thuộc hạ của tôi trọng thương!”
Quách Cường nói.
“Ông hai, giải quyết cô ta đi”, người đeo mặt nạ đen nói.
“OK!”, người đeo mặt nạ trắng khua tay bày ra động tác.
Người đeo mặt nạ trắng tiến lên một bước, Lăng Sở Sở cũng nhào qua.
Bóng hai người vừa chạm vào nhau.
Trong nháy mắt Lăng Sở Sở đã bay ra ngoài.
Cả người bị đập lên tường, sau đó rơi xuống đất.
Không kìm được nôn ra một ngụm máu.
Nhìn thấy vệ sĩ nữ lợi hại này bị một đòn của người đeo mặt nạ trắng đánh trúng, bị thương nặng, Quách Cường càng thêm đắc ý.
Đám người nhà họ Lâm trốn xa bên góc nhìn thấy cảnh này, mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Mau đi thôi!”, đám người nhà họ Lâm tự biết tình cảnh của Lâm Nhã Hiên không ổn, lặng lẽ rời khỏi tập đoàn Thiên Thành.
“Cái gì?”
Tập đoàn Phi Long.
Mục Hàn đập bàn, tức giận nói: “Tạ Hiểu Phong lại dám chặt năm ngón tay của quản gia Lâm, đưa đến văn phòng của Lâm Nhã Hiên sao?”
“Rồng có vảy ngược, đụng vào vảy ngược của rồng thì phải chết!”
“Lâm Nhã Hiên chính là vảy ngược của tôi!”
Lúc Mục Hàn chạy đến tập đoàn Thiên Thành, Lâm Nhã Hiên đã không ở đó.
Hiển nhiên là bị người đeo mặt nạ trắng đen bắt đến tỉnh rồi.
“Cao thủ, có cao thủ tuyệt đỉnh!”, Lăng Sở Sở vẫn còn nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ, vội vàng kéo anh: “Mau đi cứu Tổng giám đốc Lâm, càng nhanh càng tốt!”
Lúc này, chuông điện thoại Mục Hàn vang lên.
Là chiến thần nước Tài gọi đến.
Sau khi thu phục chiến thần nước Tài, Mục Hàn đã để ông ta âm thầm bảo vệ Lâm Nhã Hiên.
“Cậu Mục, cô Lâm tạm thời không sao”, chiến thần nước Tài trình báo: “Tôi tự ý làm chủ, không nghĩ cách cứu viện cô Lâm trước tiên, mà muốn dùng cô Lâm làm con mồi, tìm đến hang ổ Tạ Hiểu Phong đang ở, vẫn mong cậu Mục trách phạt!”
Không hổ từng là chiến thần một nước, cho dù chỉ là một nước nhỏ.
Mưu lược nên có đều như nhau, không hề thua kém.
“Ông làm rất tốt”, Mục Hàn không hề trách phạt chiến thần nước Tài: “Lập tức gửi định vị cho tôi, tôi sẽ theo sau đến ngay!”
Dứt lời, Mục Hàn nhìn Lăng Sở Sở, hỏi: “Này, cô còn cử động được không?”
“Không chết được”, Lăng Sở Sở cắn răng đáp.
“Được!”, Mục Hàn gật đầu: “Tôi đến tỉnh, cô tự mình xử lý vết thương.
Nhìn thấy Mục Hàn nói xong liền bỏ đi, Lăng Sở Sở tức giận nói: “Này! Anh có phải đàn ông không hả, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào hết vậy!”
“Tốt xấu gì cũng gọi xe cứu thương cho tôi rồi đi chứ!”