Thu Bá khẽ gật đầu và lùi lại.
Thu Bá rất tự tin về khả năng võ thuật của Tai Ương.
Hơn ba mươi năm tung hoành ở tỉnh, hắn chưa từng gặp được đối thủ.
Ngay cả Lốc Xoáy, Sóng Thần và Dịch Bệnh hợp sức lại cũng không đánh được Tai Ương.
“Dù gì thì tôi cũng thích những thứ mang tính thử thách”, Quỳ Ngưu cũng cảm nhận được luồng khí giết chóc sâu sắc từ trên người Tai Ương.
Cả hai đồng thời tiến về phía trước.
Và cùng dừng lại khi chỉ cách ba bước.
“Tao sẽ giết chết mày trong vòng ba chiêu!”, Tai Ương nhìn chằm chằm vào Quỳ Ngưu và chậm rãi nói.
Thu Bá sửng sốt khi nghe Tai Ương nói vậy.
Thu Bá đã quen thuộc với việc Tai Ương gần như có thể giết chết đối thủ chỉ với một chiêu.
Bây giờ hắn nói là trong vòng ba chiêu, điều này cho thấy thực lực của đối thủ rất mạnh.
Nhưng dù có mạnh đến đâu, liệu cậu ta có thể đấu lại được với Tai Ương hay không?
Đúng lúc Thu Bá đang tự tin nghĩ thì Quỳ Ngưu khẽ nhếch miệng đầy vẻ khinh thường, anh ta ung dung nói: "Giết mày thì cần gì đến ba chiêu, chỉ cần một chiêu là đủ rồi!"
Ngông cuồng! Thật là điên rồ!
Gã này chắc là còn chưa biết sự kinh khủng của Tai Ương.
Thu Bá nóng lòng muốn xem lắm rồi.
“Tự tìm cái chết!”, Tai Ương khịt mũi, thân hình đột nhiên chuyển động.
Hắn lao về phía Quỳ Ngưu như tia chớp.
Tốc độ của Tai Ương nhanh đến mức ngay cả một cao thủ hạng nhất như Thu Bá cũng không thể nhìn rõ bóng dáng hắn.
Móng vuốt đại bàng của Tai Ương phóng ra, kề sát mặt Quỳ Ngưu trong gang tấc, vốn tưởng sẽ thành công nhưng Quỳ Ngưu đã kịp thời tránh được.
Tai Ương càng không do dự, động tác của hắn không hề dừng lại mà lại tấn công lần thứ hai.
Một nắm đấm sắt vung tới.
Ngay cả không khí cũng đầy những luồng gió nắm đấm gào rít.
Tuy nhiên, lúc này Quỳ Ngưu đã không lựa chọn né tránh.
Anh ta lại đúng lúc đưa tay ra giữ chặt lấy cổ tay của Tai Ương.
“Thằng ranh, có chút bản lĩnh đấy!”, Quỳ Ngưu cười nói: “Có điều, tiếp theo đến lượt tao tấn công rồi nhỉ?”
Nghe Quỳ Ngưu nói xong, vẻ mặt của Tai Ương lập tức thay đổi.
Bởi vì đột nhiên Tai Ương phát hiện ra sau khi bị Quỳ Ngưu nắm chặt cổ tay thì hắn không thể động đậy.
Hơn ba mươi năm tung hoành ở tỉnh, chưa một ai có thể nắm được cổ tay hắn trong khi giao chiến.
Ngay cả khi họ có thể thì cũng sẽ bị phá vỡ bởi sức mạnh bùng nổ vô song của Tai Ương.
Nhưng bây giờ Tai Ương chỉ đành để Quỳ Ngưu giữ chặt cổ tay một cách đầy bị động.
Ngay khi Quỳ Ngưu vừa dứt lời, Tai Ương lập tức cảm thấy có một sức mạnh to lớn áp đảo ập đến.
Ngay sau đó, Tai Ương liền thấy bàn tay đang bị kẹp chặt của mình bị kéo đứt lìa.
Trong nháy mắt, một cơn đau thấu tận tim gan từ cánh tay hắn lan ra khắp cơ thể.
Quỳ Ngưu liên tiếp ra tay rồi lại đá xoay vòng, một phát đá bay Tai Ương ra ngoài.
Cơ thể của Tai Ương bay ngược ra xa.
Va vào kính chắn gió.
Kính chắn gió ngay lập tức xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, và chỉ giữ lại được vỏn vẹn một giây, tất cả đều vỡ vụn và rơi xuống.
Tưởng Đỉnh Thiên cũng bị sốc bởi cú va chạm do tấm kính chắn gió bắn tung tóe, mặc dù cụ ta không thể già hơn được nữa nhưng vẫn lao ra khỏi cửa xe với tốc độ cực nhanh.
Rồi lộn vòng trên đất để tránh gây thương tích cho bản thân.
Nhìn thấy cơ thể Tai Ương vẫn còn bị kẹp trong kính chắn gió, vẻ mặt của Tưởng Đỉnh Thiên đã hoàn toàn thay đổi.
“Ngay cả Tai Ương cũng chết rồi ư?”, trong lòng Tưởng Đỉnh Thiên đột nhiên có dự cảm không tốt.
Vì trước giờ không ai có thể vượt qua được Tai Ương.
Nhưng đối phương đã thực sự giết chết Tai Ương chỉ với một chiêu thức.
“Chẳng trách tập đoàn Phi Long lại ngông cuồng như vậy?”, Tưởng Đỉnh Thiên khẽ nói: “Dưới trướng có sát thủ ở cấp độ này, ngay cả tứ đại Kim Cang của tôi cũng không chịu được một chiêu. Thật sự không ngông cuồng mới là lạ đấy!”
Tưởng Đỉnh Thiên vừa nói vừa đi tới trước mặt Thu Bá.
Cụ ta nhìn Mục Hàn chằm chằm: "Tôi vốn tưởng rằng đàn em của ông chủ đứng phía sau tập đoàn Phi Long là nhân tài ẩn dật, có lai lịch sâu xa, ít nhất cũng phải có thâm niên năm mươi năm rồi, không ngờ chỉ là một gã trai trẻ".
“Cụ là ai?”, Mục Hàn hỏi với thái độ bề trên.
“Tôi là Tưởng Đỉnh Thiên!”, cho dù mất đi Tai Ương, Tưởng Đỉnh Thiên vẫn tỏ vẻ không thay đổi sắc mặt dẫu cho núi Thái Sơn có lở.
“Thì ra cụ mới là Tưởng Đỉnh Thiên!”, Mục Hàn mỉm cười, học từ điều Thu Bá vừa nói: “Vì mọi người đều ở đây cả rồi nên chúng ta đỡ phải đi tìm từng người một!”
“Muốn lấy mạng của ông già tôi đây đâu có dễ như vậy!”, vẻ mặt Tưởng Đỉnh Thiên đầy điềm tĩnh, cụ ta nói: “Lần này ông già tôi đến Sở Bắc có mang theo hơn hai mươi nghìn người, cho dù mỗi người chỉ cần nhổ một bãi nước miếng cũng đã đủ để nhấn chìm các người rồi!”
"Còn các người thì sao, các người thì có bao nhiêu người chứ?"
"Cho dù đàn em dưới trướng của cậu có võ nghệ giỏi như thế nào thì có thể chống lại được đội quân hơn hai mươi nghìn người của tôi không?”
“Tôi chỉ mang theo hơn trăm người”, Mục Hàn cười nói: “Tuy nhiên, cho dù chỉ có hơn một trăm người cũng quá đủ để giết chết hơn hai mươi nghìn người của cụ rồi!”
“Ngông cuồng!”, Tưởng Đỉnh Thiên chế nhạo.
Khi Mục Hàn và Tưởng Đỉnh Thiên còn đang trò chuyện với nhau, đám đông còn lại đã bắt đầu đánh nhau.
Tư Mã Thanh Vân dẫn đầu hơn một trăm đại đội đặc chủng cưỡi ngựa như mũi dao cắm vào đội ngũ hơn hai mươi nghìn người.
Vì Hoa Hạ kiểm soát súng cực kỳ nghiêm ngặt nên ngay cả Tưởng Đỉnh Thiên cũng khó lòng có được súng.
Vì vậy, hơn hai mươi nghìn người dưới quyền của cụ ta đều chiến đấu một cách đầy hỗn loạn.
Ngay cả khi không có vũ khí nóng, hơn một trăm người của đại đội đặc chủng, mỗi người một ngựa đã giết hơn hai mươi nghìn người không còn mảnh giáp.
Đặc biệt là Trương Thuận, để chứng tỏ công lao của mình trước mặt Tưởng Đỉnh Thiên, ông đã dốc hết tinh lực của mình.
Kết quả là, toàn bộ họ đều chết hết dưới sự giẫm đạp của hơn một trăm kỵ binh sắt của đại đội đặc chủng của Tư Mã Thanh Vân.
Ngay cả chính Trương Thuận cũng bị giẫm nát vụn thành từng mảnh trong cơn hỗn loạn.
"Hí”
Chẳng bao lâu, trận chiến đã kết thúc.
Tiếng rống của chiến mã không ngừng vọng tới.
Hơn một trăm đại đội đặc chủng cưỡi ngựa chiến bao vây lấy toàn bộ đám người Tưởng Đỉnh Thiên.
Nhìn thấy hơn một trăm kỵ binh được huấn luyện đàng hoàng đã thực sự đánh bại hơn hai mươi nghìn người dưới sự chỉ huy của mình, trong lòng Tưởng Đỉnh Thiên cảm thấy một trời sóng gió nguy nan.
"Hơn một trăm kỵ binh thật sự đã giết chết hơn hai mươi nghìn người của mình?"
Tưởng Đỉnh Thiên đã hiểu ra mình đã hết thời rồi.
Cho dù sức mạnh của mình có tài giỏi cỡ nào, e rằng cũng khó tránh được tai họa này.
Đàn em thì có thể giết chết tứ đại Kim Cang chỉ với một chiêu, hơn một trăm kỵ binh thì có thể tiêu diệt hơn hai mươi nghìn người. Nền tảng như vậy đã bỏ xa Tưởng Đỉnh Thiên cả mấy con đường rồi.
“Thật không ngờ mình lại thất bại nhanh như vậy!”, Tưởng Đỉnh Thiên gầm lên một tiếng dài, nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt vô cùng không cam tâm và nói: “Trước khi chết, cậu có thể cho tôi biết thân phận của cậu không, để ông già tôi chết được nhắm mắt".
“Thưa cụ, hình như tôi đã đoán được”, lúc này, Thu Bá chợt nói.
"Ý của ông là…”, Tưởng Đỉnh Thiên là kẻ thông minh cỡ nào chứ, cụ ta lập tức nghĩ ra: “Cậu ta chính là người đó?”