Mặc dù Yamamoto Bridge chưa từng gặp hơn hai mươi người sau đó, nhưng đã từng thấy trên báo và tạp chí nên dễ dàng nhận ra thân phận của họ.
Họ là các gia chủ của bán vương tộc ở Đông Hải.
Gia tộc bán vương tộc nằm giữa nhà giàu và vương tộc, không đạt đến tiêu chuẩn của vương tộc nhưng lại mạnh hơn nhà giàu rất nhiều.
Thế lực của họ cũng khá khủng khiếp.
Với những người ở cấp bậc như Yamamoto Bridge, dù trên đầu các gia chủ bán vương tộc có là shit đi chăng nữa, ông ta cũng phải nhịn không được nói một lời.
Nếu không thì Yamamoto Bridge sẽ không có chỗ đứng ở Đông Hải nữa.
“Chào các vị gia chủ!”
Yamamoto Bridge hoảng hốt, vội vã lên tiếng chào.
Thế nhưng các gia chủ bán vương tộc này không hề liếc mắt nhìn Yamamoto Bridge, ai nấy đều ngạo mạn, không thèm để ý đến Yamamoto Bridge.
Điều này khiến Yamamoto Bridge vô cùng lúng túng.
“Gia chủ nhà họ Tiêu đến!”
“Gia chủ nhà họ Kiều đến!”
“Gia chủ nhà họ Hồ đến!”
“…”
Sau đó là hàng loạt tiếng hô vang lên ngoài cửa lại khiến Yamamoto Bridge run rẩy.
Bởi vì các gia chủ này đều là cấp bậc vương tộc.
Bất kỳ ai trong số họ muốn giết chết Yamamoto Bridge cũng giống như bóp chết một con kiến vậy.
Mấy chuyện liên quan đến nước ngoài, sùng bái người nước ngoài gì đó đều không hề tồn tại với họ.
Vì trong vòng xã giao quốc tế của họ đẳng cấp hơn Yamamoto Bridge nhiều.
Chuyện gì đây?
Sao bỗng dưng có nhiều nhân vật tầm cỡ đến như vậy?
Yamamoto Bridge cảm thấy đôi chân mình đang run cầm cập.
Yamamoto Bridge bỗng nhớ đến lúc nãy hình như Mục Hàn gọi cho Mộ Dung Vô Địch.
Lẽ nào là thật?
Vì chỉ có Mộ Dung Vô Địch mới có thể có khả năng như vậy thôi.
Nếu không phải là thật, lẽ nào những nhân vật tầm cỡ nặng ký này đặc biệt đến đây làm khách sao?
“Gia chủ nhà Mộ Dung đến!”
Ngay lúc Yamamoto Bridge còn đang thấp thỏm lo âu, bên ngoài lại vang lên tiếng hô lớn.
Các gia chủ nhà giàu, gia chủ bán vương tộc và gia chủ vương tộc đều đồng loạt đứng thẳng người.
Mộ Dung Vô Địch chống gậy, được vệ sĩ bên cạnh bao quanh bước vào.
“Chào gia chủ Mộ Dung!”, các gia chủ nhà giàu, gia chủ bán vương tộc và gia chủ vương tộc không hẹn mà đồng thanh nói.
Tiếng chào như rúng động trời đất khiến Yamamoto Bridge khiếp sợ, cả người run như cầy sấy.
Ngay cả các võ sĩ kia cũng không nắm chắc con dao trong tay.
Đừng thấy Đảo Quốc thổi phồng các võ sĩ mạnh thế nào, xem cái chết như không ra gì làm sao mà lầm, lúc họ gặp phải sức mạnh thật sự là sẽ hoảng sợ câm như hến.
Đây chính là uy thế của kẻ mạnh cấp bậc như Mộ Dung Vô Địch.
“Chào… chào gia chủ Mộ Dung!”, Yamamoto Bridge chào bằng giọng cực nhỏ chỉ có mình ông ta mới có thể nghe được.
Mộ Dung Vô Địch không hề để ý đến Yamamoto Bridge mà chỉ đi thẳng đến trước mặt Mục Hàn, cúi người xuống chín mươi độ, kính cẩn nói: “Chào cậu Mục!”
Cảnh tượng này khiến Yamamoto Bridge ngây người.
Người này là Mộ Dung Vô Địch đó!
Đường đường là gia chủ đứng đầu vương tộc ở Đông Hải, chỉ cần giẫm chân một phát là có thể làm chấn động cả Đông Hải.
Hơn nữa, cụ ta tuổi tác đã cao thế mà lại cúi người chào với một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi?
Tam quan của Yamamoto Bridge sụp đổ.
“Ừ”, Mục Hàn chỉ khẽ gật đầu.
“Cậu Mục, tôi giới thiệu với cậu”, Mộ Dung Vô Địch giơ tay ra chỉ vào các gia chủ nhà giàu, gia chủ bán vương tộc và gia chủ vương tộc ở phía sau nói: “Rất nhiều nhà giàu ở Đông Hải đều dựa vào cấp bậc để phân chia nhà giàu, bán vương tộc và vương tộc, hiện tại có hàng trăm gia tộc lớn đều tập trung về đây”.
“Ngoài nhà họ Sở ra thì tất cả gia tộc đều sẽ nghe theo lệnh của cậu”.
Dứt lời, Mộ Dung Vô Địch lại lớn tiếng nói với các gia chủ nhà giàu, gia chủ bán vương tộc và gia chủ vương tộc: “Các vị gia chủ, mọi người nghe đây cho tôi, từ bây giờ cậu Mục trước mặt này chính là chủ nhân chung của các gia tộc lớn ở Đông Hải, mọi người đều phải nghe lệnh của cậu ấy!”
“Còn về thân phận của cậu ấy, tất nhiên là cao quý đến mức mọi người không thể tưởng tượng, tôi sợ nói ra sẽ khiến mọi người khiếp sợ”.
Thân phận mà ngay cả các vương tộc lớn cũng không bằng?
Yamamoto Bridge run lẩy bẩy, vậy cậu ta là người ở cấp bậc nào?
Vừa nghĩ đến thái độ vô cùng kính cẩn của Mộ Dung Vô Địch với Mục Hàn, Yamamoto Bridge cảm thấy hoa mắt.
Đầu tiên là gia chủ các vương tộc lớn không hề do dự đồng thanh nói: “Tôi sẵn lòng xem cậu Mục là chủ nhân, bất cứ lúc nào cũng nghe theo lệnh của cậu Mục!”
Các gia chủ nhà giàu lớn và bán vương tộc thấy vậy cũng lần lượt tỏ thái độ: “Tôi sẵn lòng xem cậu Mục là chủ nhân, bất cứ lúc nào cũng nghe theo lệnh của cậu Mục!”
Họ không cần hỏi bất kỳ lý do nào.
Chỉ cần nghe theo Mộ Dung Vô Địch là được, Mộ Dung Vô Địch nói sao thì họ làm vậy.
Ngay cả Mộ Dung Vô Địch cũng tôn Mục Hàn làm chủ nhân rồi.
Huống gì mấy người như họ.
“Tốt lắm”, Mục Hàn khẽ gật đầu.
Anh cực kỳ hài lòng với hiệu quả này.
“Cậu Mục, các gia chủ lớn đã giới thiệu xong rồi, bây giờ nên giải quyết chuyện chính của cậu nhé”, ánh mắt Mộ Dung Vô Địch trở nên sắc bén quát: “Ai là chủ tịch của Nhật Khống Đông Hải?”
Mộ Dung Vô Địch quát như vậy khiến Yamamoto Bridge sợ mất hồn.
Ông ta vâng dạ bước lên trước một bước, cẩn thận nói: “Gia…. gia chủ Mộ Dung, tôi chính là chủ tịch Nhật Khống Đông Hải, Yamamoto Bridge”.
“Người Đảo Quốc à?”, Mộ Dung Vô Địch liếc nhìn Yamamoto Bridge: “Nghe nói cậu rất ngầu à, vênh váo tự đắc trên địa bàn Đông Hải không nói, còn dám nợ tiền của chủ nhân tôi?”
“Gia chủ Mộ Dung, tôi tôi tôi… tôi sai rồi!”, xét cho cùng gia chủ đứng đầu vương tộc Đông Hải, khí thế đè ép khiến Yamamoto Bridge không thở nổi: “Tôi sẽ trả ngay!”
Yamamoto Bridge lập tức gọi tài vụ đến, chuyển cho tập đoàn Phi Long chín tỷ chín trăm triệu tệ ngay trước mặt Mục Hàn.
Thậm chí Yamamoto Bridge còn chủ động đưa thêm một trăm triệu tệ nữa, nói là biếu Mục Hàn.
Mục Hàn cười giễu cợt, khinh thường nói: “Tôi thiếu một trăm triệu đó của ông sao?”
“Đừng nói là một trăm triệu, dù có là mười tỷ thì đối với tôi cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tôi nhất định bắt ông phải trả là vì thiếu nợ phải trả, lẽ rất chính đáng”.
“Cái gì?”
Yamamoto Bridge mềm nhũn ngã xuống đất.
- -----------------