*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từng chuyện từng chuyện của quá khứ, đối với Chúc Long mà nói giống như mới chỉ diễn ra vào hôm qua mà thôi.
Đặc biệt là Chúc Long đã từng nghe ngóng, từ mười năm trước, sau khi anh ta bị Long Phi Thiên tống vào tù thì hắn vẫn luôn đứng vững ở vị trí số một trên bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô, dù người từng đứng thứ hai là Diệp Chính Đạo muốn khiêu chiến thì cuối cùng cũng phải nhận lấy thất bại.
Nhóm các cậu chủ ở thủ đô còn tuyền tai nhau rằng thực lực cá nhân của Long Phi Thiên đã vượt qua phạm vi bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô, có thể so bì với Mục Sảng – người được mệnh danh là cậu chủ danh giá nhất thủ đô.
Thế nhưng Long Phi Thiên chưa từng so tài với Mục Sảng, vậy nên kết quả cụ thể thế nào thì chẳng ai biết.
Tuy nhiên có một điểm có thể khẳng định là thực lực của Long Phi Thiên tuyệt đối còn dũng mãnh hơn nhiều so với mười năm trước.
“Long Phi Thiên, tôi trở về rồi đây!”, Chúc Long bước từng bước tiến về phía cửa lớn nhà họ Long ở thủ đô, giơ tay gõ cửa: “Mười năm trước cậu cướp mất người vợ mà tôi yêu thương, tính kế hãm hại tôi, mười năm sau, tôi phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình từ trên người cậu!” “Cốc! Cốc! Cốc!”
Chúc Long dùng lực gõ lên cửa lớn.
Lúc này, cửa lớn chậm rãi mở ra, lộ ra một kẽ hở.
Một cái đầu chui ra từ bên trong, vô cùng bất mãn chửi rủa: “Này, anh từ đâu tới đây, gõ cái gì mà gõ, đây là nơi mà anh có thể tới hay sao?”
“Cút nhanh đi cho tôi”.
Lúc này đã là bảy giờ tối.
Các chủ nhân đã dùng xong bữa tối và trở về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ có khoảng thời gian này là đám người giúp việc bọn họ mới có cơ hội để ung dung thoải mái.
Đặc biệt là hai người giúp việc này còn đang ăn cơm tối, bị làm phiền thì đương nhiên vô cùng tức giận.
Người giúp việc này càu nhàu với Chúc Long một hồi, đang chuẩn bị đóng cửa lại thì Chúc Long lại nhanh tay tóm chặt lấy cánh cửa trước khi tên đó kịp đóng lại, bình thản nói: “Cậu nhìn kỹ xem tôi là ai?”
“Anh là?”, người giúp việc giơ tay dụi dụi mắt, sau khi nhìn rõ tướng mạo của Chúc Long thì đột nhiên hô lên: “Anh là cậu cả!”
Người giúp việc này cũng làm ở nhà họ Long ở thủ đô hơn mười năm.
Nên vẫn còn nhận ra Chúc Long.
Người giúp việc lập tức gào lên: “Mọi người mau tới đây đi, cậu cả trở về rồi!”
Tiếng hô này của người giúp việc lập tức chấn động khắp cả khu nhà nhà họ Long.
Khu nhà nhà họ Long vốn dĩ đang yên tĩnh, chớp mắt đã trở nên náo động trong biển người.
Người từ các phòng đều nghe thấy tiếng hô mà đi về phía cửa lớn.
Nhìn thấy một gương mặt thân quen, Chúc Long cứ thế đẩy cửa bước vào.
“Đúng là cậu thật sao?”, lúc này, gia chủ Long Chấn Quốc của nhà họ Long bước tới trước mặt Chúc Long, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: “Sao cậu lại đột nhiên trở về?”
“Tôi nhớ là cậu phải ngồi tù hai mươi năm mà nhỉ?”
Ngay cả bố mẹ của Chúc Long cũng tỏ ra căng thẳng.
“Gia chủ, phải tra cho rõ ràng, tại sao cậu ta lại ra tù sớm hơn”, mà bố mẹ của Long Phi Thiên lại lộ ra vẻ mặt chất vấn: “Nếu như cậu ta vượt ngục chạy trốn thì đối với nhà họ Long ở thủ đô chúng ta mà nói sẽ có ảnh hưởng vô cùng tồi tệ!”
“Đúng!”, lại một giọng nói nữa vang lên từ phía sau: “Bắt buộc phải tra cho rõ ràng.
Nếu như anh ta thật sự vượt ngục thì chúng ta phải tống cổ anh ta trở lại nhà giam.
Không thể để cho tên này huỷ hoại danh tiếng của nhà họ Long ở thủ đô chúng ta”.
Lúc này Chúc Long nhìn thấy Long Phi Thiên tiến lại gần.
Mà người đi cùng Long Phi Thiên lại là người vợ năm đó của Chúc Long – Tiêu Nam Yến.
Tiêu Nam Yến lúc này đang vùi mình trong lòng Long Phi Thiên.
Giống như một cặp vợ chồng đang mặn nồng hạnh phúc.
“Tiêu Nam Yến, vậy mà cô vẫn còn sống sao?”, Chúc Long vô cùng kinh ngạc.
Anh ta còn nhớ vào đêm tân hôn đó, rõ ràng mình đã lỡ tay đâm chết Tiêu Nam Yến rồi.
Bây giờ xem ra chuyện khi đó chính là âm mưu của Long Phi Thiên và Tiêu Nam Yến, dày công thiết kế ra một vở kịch.
“Sao thế? Có phải rất kinh ngạc không?”, Long Phi Thiên đắc ý, còn ôm Tiêu Nam Yến chặt hơn: “Bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi rồi!”
“Tôi nên nghĩ tới chuyện này sớm hơn”.
Chúc Long bực bội hừ một tiếng, nói: “Không phải tôi vượt ngục ra ngoài”.
“Có phải anh vượt ngục ra ngoài hay không, đợi chúng tôi điều tra ra thì mới biết được”, Long Phi Thiên lạnh lùng nói.
Long Chấn Quốc đã cho người đi điều tra.
Chẳng mấy chốc, đã có người tới thông báo kết quả, quả thực là Chúc Long đã ra tù từ lâu.
Còn về những chuyện Chúc Long trải qua sau khi ra tù thì nhà họ Long ở thủ đô lại không thể tra ra được.
Dù sao đây cũng là cơ mật của Hoa Hạ.
“Ha ha ha, đúng là không phải vượt ngục ra ngoài”.
Long Phi Thiên châm chọc: “Thật sự không ngờ anh có thể ra tù trước tận mười năm, xem ra lúc ở trong nhà giam anh cũng biểu hiện không tệ đâu nhỉ?”
“Dù anh ta có biểu hiện tốt thế nào thì cũng vẫn là một kẻ từng ngồi tù”, Tiêu Nam Yến đứng bên cạnh bắt đầu chơi trò kẻ tung người hứng với Long Phi Thiên: “Anh nhìn bộ dạng bây giờ của anh ta đi, thật là lạc quẻ với thời đại, giống như con ruồi không có phương hướng đâm loạn khắp nơi”.
“Em thấy hôm nay anh ta tới nhà họ Long ở thủ đô là muốn xin chúng ta thu nhận và giúp đỡ đấy”.
“Dù gì ngoài nhà họ Long ở thủ đô ra thì em đoán rằng anh ta cũng không biết phải tìm tới nơi nào nữa đâu?”
Cũng chẳng trách Tiêu Nam Yến lại mỉa mai Chúc Long như vậy.
Trút bỏ thân phận chiến thần, lại ăn mặc vô cùng giản dị, Chúc Long không có bất cứ khác biệt gì với những người đi đường bình thường.
Dáng vẻ quá đỗi bình thường này càng khiến cho Tiêu Nam Yến xem thường hơn.
“Ngồi tù ra mà vẫn muốn quay lại nhà họ Long ở thủ đô sao?”, bố của Long Phi Thiên càng tỏ ra khinh thường hơn: “Gia chủ, tên này vừa mới ra tù.
Ông cũng biết đấy, trong nhà lao toàn là những người như thế nào, đủ mọi hạng người, loại rác rưởi gì cũng có”.
“Loại người như vậy nếu như trở về nhà họ Long chúng ta thì e rằng sẽ kéo tụt đẳng cấp của nhà họ Long ở thủ đô chúng ta đi xuống”.
“Ý của hai người thế nào?”
Long Chấn Quốc nhìn về phía bố mẹ của Chúc Long.
.