Tưởng Đỉnh Thiên chỉ cần ra lệnh thì khắp cả tỉnh đều chấn động.
Dù sao cụ ta cũng là người đứng đầu xưng bá cả tỉnh trong nửa thế kỷ. Tưởng Đỉnh Thiên có rất nhiều đệ tử, ngoài tứ đại Kim Cang và đệ tử thân tín Tưởng Thiên Sinh thì các đệ tử khác đều làm các ngành nghề khác nhau trên cả tỉnh.
Cho dù ở trong thế giới ngầm hay trong hệ thống chính quyền đều có đệ tử của Tưởng Đỉnh Thiên.
Thậm chí ngay cả ngoài tỉnh cũng có không ít ông lớn là đệ tử của Tưởng Đỉnh Thiên.
Chẳng mấy chốc, đệ tử của Tưởng Đỉnh Thiên tập hợp lại.
Chỉ trong một ngày mà các đệ tử của Tưởng Đỉnh Thiên từ khắp nơi tụ họp, con số phải lên đến hai mươi nghìn người.
Họ tụ về với quy mô lớn như vậy khiến các đại gia của tỉnh run sợ, không dám ra khỏi cửa để tránh liên lụy đến bản thân.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên các đệ tử của cụ ta tập hợp với quy mô lớn như vậy trong năm mươi năm.
Chắc hẳn sắp xảy ra chuyện lớn long trời lở đất gì đây.
Thậm chí văn phòng chính phủ cũng vờ như không thấy, tập kết quy mô lớn với hơn hai mươi nghìn người chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, ngay cả văn phòng chính phủ cũng không làm được.
Hơn hai mươi nghìn người xuất hiện trong ngoài nhà họ Tưởng, cảnh tượng rất hoành tráng.
Vì có quá nhiều người đến, tính từ nhà họ Tưởng cả con đường dài khoảng mười kilomet đều bị đệ tử mặc đồ tang chiếm cứ.
“Các anh em, sao mọi người lại đi sớm vậy?”
Lúc này trong nhà họ Tưởng, mười đệ tử thời đầu tiên của Tưởng Đỉnh Thiên quỳ trước bốn cái cáng khóc chết đi sống lại.
Nhất là người tên Trương Thuận, hiện là người đứng đầu trong thế giới ngầm của một thành phố ở tỉnh lân cận, thế lực của ông ta ngấm ngầm có xu hướng tiếp cận tỉnh lân cận.
Ông ta được Tưởng Đỉnh Thiên nhận nuôi từ nhỏ, mặc dù không có tình cảm gì với tứ đại Kim Cang và Tưởng Thiên Sinh nhưng ông ta lại khóc rất đau thương.
“Bố nuôi, bố nói cho con biết rốt cuộc là ai đã ra tay tàn ác giết cả bốn anh?”, Trương Thuận phẫn nộ nói: “Bố nuôi, lần này bố gọi bọn con đến là để báo thù phải không?”
“Phải”, Tưởng Đỉnh Thiên gật đầu nói: “Là tập đoàn Phi Long ở Sở Bắc làm chuyện này”.
“Tập đoàn Phi Long ức hiếp người quá đáng, lần này phải diệt gọn tập đoàn Phi Long. Trương Thuận con sẵn lòng đi đầu xông lên trước để báo thù cho bốn anh!”
Trương Thuận vừa dứt lời, các đệ tử phía sau đồng loạt lớn giọng hô: “Xông lên trước để báo thù!”
Các sóng âm từng đợt từng đợt vang vọng, trong vòng bán kính mười dặm đều có thể nghe rõ ràng.
Các đệ tử khác cũng cùng hô lên.
Trương Thuận lập tức khiến đám người phấn khích, làm Tương Đỉnh Thiên rất hài lòng.
Cụ ta không khỏi mỉm cười nói: “Lần này sau khi tiêu diệt tập đoàn Phi Long, bố sẽ nhớ đến công lao của con đầu tiên!”
“Cảm ơn bố nuôi đã tin tưởng!”, Trương Thuận phấn khích chắp tay lại.
Dù Trương Thuận nổi danh ở thành phố nào đó của tỉnh lân cận, thậm chí sắp tiến quân vào tỉnh, nhưng ông ta biết rõ mình có không ít kẻ thù.
Thế nên chưa đêm nào Trương Thuận có thể ngủ ngon, cứ lo sợ kẻ thù sẽ giết ông ta trong mơ.
Mà Tưởng Đỉnh Thiên bế quan suốt năm mươi năm bây giờ xuất quan, cộng thêm việc ba trong tứ đại Kim Cang đã bỏ mạng, đệ tử thân tín của Tưởng Đỉnh Thiên cũng đã chết. Nếu ông ta nhân cơ hội này lấy lòng Tưởng Đỉnh Thiên, sau đó trở thành đệ tử thân tín của cụ ta cũng không phải là không thể.
Được Tưởng Đỉnh Thiên đích thân truyền dạy công pháp, Trương Thuận cũng yên tâm hơn nhiều.
“Tốt lắm!”, Trương Đỉnh Thiên gật đầu nói: “Hôm nay chúng ta cúng tế siêu độ cho ba đại Kim Cang và Thiên Sinh trước đã, sau khi tang lễ xong, bố và con lập tức đi đến Sở Bắc giẫm nát tập đoàn Phi Long!”
“Bố nuôi”, lúc này, Trương Thuận lại nói: “Ba đại Kim Cang và anh Thiên Sinh chết không nhắm mắt nên con nghĩ nên thông báo cho tập đoàn Phi Long đến đây để tạ lỗi với bốn anh đây!”
“Đúng vậy!”, Thu Bá cũng gật đầu: “Mặc dù chúng ta vẫn không biết ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long là ai nhưng tôi nghe nói lần này đến Sở Bắc, Thiên Sinh mất mạng trong tay phó tổng giám đốc xinh đẹp của tập đoàn Phi Long và vợ của Mục Hàn. Tôi thấy chi bằng thông báo cho tập đoàn Phi Long bảo hai người phụ nữ đó đến đây hoàn thành tâm nguyện của Thiên Sinh!”
“Cũng được!”, nghe ý kiến của hai người, Tưởng Đỉnh Thiên nói: “Thu Bá sắp xếp đi!”
Thế là, chuyện Tưởng Đỉnh Thiên tổ chức tang lễ cho ba đại Kim Cang và Tưởng Thiên Sinh nhanh chóng truyền đến Sở Bắc.
Nhất là Phương Viên và Lâm Nhã Hiên còn nhận được thư mời.
Nội dung thư mời rất hống hách: Yêu cầu Phương Viên và Lâm Nhã Hiên mau chóng đến tỉnh, để mai táng cho ba đại Kim Cang dưới trướng của tôi là Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh và đệ tử thân tín của tôi là Tưởng Thiên Sinh! Nếu không đến thì cứ chờ ngày Sở Bắc bị san bằng, họ hàng chín đời sẽ bị giết chết! Người viết là Tưởng Đỉnh Thiên!
Cầm thư mời với nét chữ rồng bay phượng múa, Phương Viên không khỏi run rẩy sợ hãi.
“Còn giết cả họ hàng chín đời?”, Mục Hàn lại chế nhạo, khinh thường nói: “Cái tên Tưởng Đỉnh Thiên này tưởng mình là ai chứ? Là vua chắc? Thật nực cười!”
“Nhưng tôi nghe nói Tưởng Đỉnh Thiên là người đứng đầu tỉnh, bế quan năm mươi năm mới xuất quan, đáng sợ hơn Thập Điện Diêm La lúc trước nhiều!”, Phương Viên bối rối nói: “Nếu chúng ta không đi, e là sẽ chọc giận cụ ta!”
“Cô đi làm gì? Muốn chết à?”, Mục Hàn bĩu môi nói: “Không thấy trên đó viết gì à, muốn cô đi mai táng đấy!”
“Hả?”, Phương Viên hoảng hốt: “Vậy phải làm sao?”
“Chuyện này thật ra cũng dễ giải quyết thôi”, Mục Hàn khẽ cười nói: “Cô và Nhã Hiên cứ yên tâm làm việc đi”.
“Chẳng phải Tưởng Đỉnh Thiên muốn tập đoàn Phi Long cử người đến tham gia tang lễ sao? Cử ai đi mà chẳng là đi, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý là được!”
Nghĩ đến việc trước đây bị Tưởng Thiên Sinh bắt cóc, suýt nữa bị làm nhục.
Mục Hàn – người đàn ông có võ công cực ngầu đã cứu mình thoát khỏi hiểm nguy, Phương Viên cực kỳ tin tưởng vào Mục Hàn.
Thế nên cô ta gật đầu nói: “Được! Chuyện này giao cho anh xử lý!”
Lúc này ở tỉnh.
Khu nhà họ Tưởng.
Tang lễ đang được diễn ra rầm rộ.
Khí thế rất lớn, bất kể là người trong thế giới ngầm hay người chính đạo có chút địa vị đều đến viếng vòng hoa.
Thậm chí vì để không xảy ra tình trạng giẫm đạp hay xung đột bất ngờ, văn phòng chính phủ cũng cử không ít người quan sát từ xa để có thể điều động bất cứ lúc nào khi tình huống đột ngột xảy ra.
Hiện trường tang lễ.
Ảnh thờ của Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh và Tưởng Thiên Sinh được treo trên cao. Tưởng Đỉnh Thiên cũng mặc đồ tang đứng trước bốn cỗ quan tài nhận từng cái bái lạy của người đến viếng, sau đó bái trả lại.
Các ông lớn đủ mọi tầng lớp ở tỉnh cũng đều xuất hiện, cho thấy rất nể mặt Tưởng Đỉnh Thiên.
“Người của tập đoàn Phi Long đến!”
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ bên ngoài.
“Tốt lắm!”, ánh mắt Tưởng Đỉnh Thiên bỗng lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Đến chôn cùng đi, Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh và Thiên Sinh ở dưới suối vàng sẽ không còn cô đơn nữa!”