Mục lục
Điện chủ vô song (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đám người Dương Yêu Nguyệt thấy vậy, đột nhiên trở nên căng thẳng.

      Nhất là Dương Yêu Nguyệt, hai mắt cô ta sáng lên, chăm chú nhìn vào bản hôn ước.

      Đây là thứ đã kìm hãm cả tuổi thanh xuân của cô ta.

      Cuối cùng thì hôm nay nó cũng bị hủy bỏ.

      Dưới cái nhìn của đám người Dương Yêu Nguyệt, Mục Hàn đã xé bản hôn ước từ nhỏ thành từng mảnh.

      “Được rồi!”, Mục Hàn vỗ tay nói: “Tôi đã huỷ bỏ hôn ước rồi.

Bắt đầu từ hôm nay, cô và tôi không liên quan gì đến nhau cả".

      "Mời các người đến từ đâu thì về chỗ đó đi, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"  
      Nghe thấy những lời này của Mục Hàn, sắc mặt Dương Yêu Nguyệt tối sầm xuống.

      Khóe miệng cô ta không ngừng giật giật.


      Không phải cô ta mới là người nên nói lời này sao?  
      Tôi đang làm phiền cuộc sống của anh sao?  
      Cười chết mất!  
      "Ha ha! Anh đánh giá bản thân mình cao quá đấy", Dương Yêu Nguyệt cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường: "Một thằng con riêng không có chút địa vị nào như anh thì có điểm gì đáng để tôi quấy rầy?"  
      "Nói đi thì phải nói lại, tôi thấy, anh và tôi kết hôn vì hôn ước từ nhỏ thì đúng là ngọn cỏ ven đường mà đòi với tới tận mây!"  
      Lúc trước vì sự tồn tại của hôn ước từ nhỏ, Dương Yêu Nguyệt vẫn còn kiêng dè.

      Trước khi nói cái gì đều uốn lưỡi bảy lần.

      Hơn nữa còn sợ Diệp Chính Đạo sẽ kích động làm hỏng chuyện.

      Nhưng bây giờ thì ổn rồi, hôn ước từ nhỏ đã bị huỷ bỏ.

      Dương Yêu Nguyệt không phải sợ gì nữa.

      Trong lòng nghĩ thế nào thì nói thế đấy, không kiêng nể gì cả.

      "Đúng vậy! Đúng là loại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"  
      “Sao không tự soi lại mình đi nhỉ, anh có tư cách gì mà kết hôn với chị Yêu Nguyệt chứ!"  
      "May là anh tự mình biết mình, huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ này!"  
      Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân nói liên hồi, quở trách Mục Hàn.

      Nghe bạn mình nói vậy, Dương Yêu Nguyệt bĩu môi chẹp miệng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Mục Hàn, trước đây anh nói với tôi rằng tôi so với vợ anh còn kém một chút".

      "Vậy mời vợ anh ra đây để tôi xem xem rốt cuộc thì ‘kém một chút’ là như thế nào?"  
      “Đúng!”, Trương Hằng vội vàng phụ hoạ: “Là con la hay con ngựa thì kéo nó ra là biết ấy mà".

      "Tôi không tin đâu, lẽ nào trên đời này còn có người phụ nữ xinh đẹp hơn chị Yêu Nguyệt sao?"  
      "Các người bao nhiêu tuổi rồi? Lại còn kì kèo như vậy?", Mục Hàn lạnh lùng nói: "Vợ tôi là con la hay con ngựa, thì các người cũng không đủ tư cách nhìn".

      "Nhưng tôi có thể nói với cô rằng trong mắt tôi, vợ tôi đẹp hơn cô và tốt hơn cô gấp triệu lần! Cô đừng tưởng là tôi đã kết hôn rồi nên mới nói như vậy.

Tôi có thể không chút do dự nói cho cô biết, cho dù trước khi tôi kết hôn, vợ tôi và cô cùng đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ vẫn chọn cô ấy!"  
      “Anh!”, Dương Yêu Nguyệt tức mà không nói nên lời.

      "Cô đừng có mà không phục!", Mục Hàn lạnh nhạt nói: "Vợ của tôi chắc chắn đẹp hơn cô".

      Sau khi nghe những lời khẳng định của Mục Hàn, những người còn lại đều sững sờ.


      Ở thủ đô, ai gặp Dương Yêu Nguyệt mà không tiếc lời khen ngợi nhan sắc của cô ta chứ.

      Danh hiệu đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô không phải là một danh hiệu viển vông.

      Nhưng Mục Hàn dám xem thường cô ta?  
      “Cho nên anh đồng ý huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ, không phải vì lời xin lỗi của chúng tôi mà là vì lý do này à?”, Dương Yêu Nguyệt đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.

      “Đúng vậy", Mục Hàn gật đầu, rất thành thật mà trả lời: “Nếu không phải vì thái độ không tốt của các người, chỉ trích mẹ ruột của tôi, hoặc là các người lịch sự hơn, thì tôi đã xé bỏ tờ hôn ước đó từ lúc ba người bọn họ vừa đến rồi".

      "Về phần cô và anh ta, tôi vốn không cần gặp mặt".

      Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân nhìn nhau.

      Quả nhiên Dương Yêu Nguyệt đã đoán đúng.

      Trước đó Mục Hàn từ chối huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ là vì thái độ không tốt của họ.

      Khóe miệng Dương Yêu Nguyệt giật liên hồi.

      Trái tim như treo lơ lửng.

      Lần này đến tỉnh, Dương Yêu Nguyệt cố ý ăn mặc tầm thường, thậm chí còn cố ý trang điểm cho có phần chật vật, mục đích là để Mục Hàn không nhìn thấy được vẻ đẹp tựa như tiên nữ này của cô ta, sợ anh nhìn thấy sẽ nổi lòng tham sắc đẹp mà không chịu huỷ hôn ước từ nhỏ.

      Nhưng nào ngờ, ngay cả khi Dương Yêu Nguyệt ăn mặc tầm thường như vậy, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đó của cô ta không cách nào che giấu được.

      Đó là một vẻ đẹp tự xương cốt.

      Nhưng Dương Yêu Nguyệt cho rằng lý do Mục Hàn chọn Lâm Nhã Hiên mà không chọn cô ta là vì cô ta không xuất hiện trước mặt anh trong dáng vẻ đẹp nhất.

      Lúc này đây, Dương Yêu Nguyệt hết sức kích động, rất muốn Mục Hàn chọn mình.

      Là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, từ nhỏ Dương Yêu Nguyệt đã là nhân vật nổi bật nhất, cô ta không thể chịu nổi cú đả kích này.

      “Mục Hàn, khi nào thì anh có thời gian tới thủ đô?”, Dương Yêu Nguyệt suy nghĩ một chút rồi hỏi.

      “Để làm gì?”, Mục Hàn đáp lời.

      “Lúc nào anh đến thủ đô, tôi sẽ mời anh làm khách và xuất hiện trước mặt anh trong dáng vẻ đẹp nhất!”, Dương Yêu Nguyệt nghiêm mặt nói: “Đến lúc đó, anh sẽ phát hiện ngày hôm nay không chọn tôi mà chọn Lâm Nhã Hiên là một quyết định vô cùng sai lầm".


      "Hơn nữa, anh sẽ hối hận vì quyết định liều lĩnh của mình".

      “Thế à?”, Mục Hàn bật cười nói: “Dương Yêu Nguyệt, cô tự tin thật đấy".

      "Không cần phải đợi đến khi tôi tới thủ đô đâu, bây giờ tôi có thể nói luôn cho cô hay, cho dù cô có trang điểm đẹp thế nào, ở trong mắt tôi cô vẫn không bằng Nhã Hiên".

      "Trên đời này, không ai có thể thay thế vị trí của Nhã Hiên trong lòng tôi".

      "Ha ha! Đừng nói quá lời", Dương Yêu Nguyệt khịt mũi, nói: "Đợi đến khi anh thấy dáng vẻ đẹp nhất của tôi, anh sẽ thực sự hiểu được thế nào mới là sắc đẹp tuyệt trần!"  
      “Cô nói nhiều như vậy chỉ để tôi hối hận vì đã không chọn cô sao?", khoé miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Tôi nói cho cô biết, bây giờ hay tương lai tôi đều không hối hận!”  
      “Anh!”, Dương Yêu Nguyệt cả kinh.

      “Yêu Nguyệt, em nhiều lời với anh ta như vậy làm gì”, Diệp Chính Đạo đứng ở bên cạnh không nhịn được từ lâu, dáng vẻ khiêu khích: “Anh muốn anh ta phải hối hận ngay vì đã sinh ra trên đời này!”   
      Là người đứng đầu bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô mà lại nhiều lần bị Mục Hàn chọc tức.

      Hơn nữa ban nãy hắn còn phải nhục nhã quỳ xuống trước Mục Hàn.

      Sau khi hôn ước từ nhỏ của Dương Yêu Nguyệt được hủy bỏ, Diệp Chính Đạo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được trút cơn giận.

      Nhất là khi hắn thấy đối phương coi thường người phụ nữ hắn yêu một cách không chút kiêng nể gì như vậy.

      Diệp Chính Đạo bước về phía trước, hắn đã quên mất lời dặn dò trong điện thoại của Mục Sảng từ lâu.

      Cả người Diệp Chính Đạo bừng bừng khí thế, từng bước đi về phía Mục Hàn.

      “Trời ạ!”, nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Chính Đạo, Dương Yêu Nguyệt và những người còn lại đều bị doạ sợ.

      Bởi vì họ biết rằng một khi Diệp Chính Đạo có dáng vẻ này, có nghĩa là cơn giận của hắn chuẩn bị bùng nổ.

      Tất cả những người khiêu khích Diệp Chính Đạo đến mức độ này, không có ngoại lệ, đều chết dưới tay hắn..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK