Mềm nhũn, không có chút sức lực.
Lúc này, cho dù là một đứa bé ba tuổi cũng có thể giết chết Từ Thiên Kiểu dễ như trở bàn tay.
“Tôi đã đánh đứt gân tay chân của ông, ông cũng đừng nghĩ đến chuyện hồi phục, thủ đoạn của tôi đặc biệt, cho dù là Nam Cung Nhất Kiếm có đến thì cũng hết cách! Nửa đời sau của ông cứ ngồi trên xe lăn đi!”
Mục Hàn lạnh lùng nói.
“A a a!”, Từ Thiên Kiêu la hét điên cuồng không ngớt.
Cơn đau đớn dữ dội khiến cụ ta gần như bất tỉnh.
“Tôi sớm đã từng nói sẽ không để ông chết quá thoải mái!”, Mục Hàn cười nhạt, nói tiếp: “Dám mơ tưởng đến người phụ nữ của Mục Hàn tôi thì phải chịu kết cục này!”
“Nói cho tôi biết, Mục Hạo Thần đang ở đâu?”
“Có lẽ là Mục Hạo Thần quay về tập đoàn Phóng Mục rồi”, Từ Thiên Kiều không thể nào chịu nổi cơn đau đớn, chỉ đành khai đúng sự thật.
Hi vọng Mục Hàn có thể giảm bớt chút đau đớn cho cụ ta.
Nhưng Mục Hàn thẳng thừng bỏ lại Từ Thiên Kiều, rồi bước ra khỏi phòng.
Điều này khiến Từ Thiên Kiều cảm thấy tuyệt vọng.
Mục Hạo Thần đã quay lại tập đoàn Phóng Mục, tính toán thời gian, cảm thấy cũng gần xong nên gọi điện thoại cho Từ Thiên Kiều.
Suy cho cùng, hắn còn phải lấy ảnh làm nhục Lâm Nhã Hiên mà Từ Thiên Kiều chụp lại, để sỉ nhục Mục Hàn một phen.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mục Hạo Thần vô cùng dễ chịu.
Có điều thấy chuông điện thoại vang lên, trên màn hình không ngừng nhấp nháy ba chữ ‘Mục Hạo Thần’, Từ Thiên Kiều đã không còn cách nào nghe điện thoại.
“Ầm!”
Lúc này, cửa văn phòng bị đá văng ra.
Nhìn thấy người xông vào lại là Mục Hàn, Mục Hạo Thần hơi kinh ngạc.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao điện thoại của Từ Thiên Kiều vẫn luôn ở trạng thái không ai trả lời.
“Thưa anh, anh không được như vậy!”, cô nhân viên lễ tân không ngừng theo sát phía sau Mục Hàn, nhưng không khuyên được anh.
Nhìn thấy hành động bạo lực của Mục Hàn, mặt cô nhân viên đầy vẻ khổ sở, liếc nhìn Mục Hạo Thần, trong lòng thấp thỏm không yên: “Sếp Mục, anh ta…”
Nhưng Mục Hạo Thần lại xua tay, thản nhiên nói: “Cô ra ngoài trước đi!”
“Nhìn thấy tôi bất ngờ lắm sao?”, Mục Hàn đi đến trước mặt Mục Hạo Thần, khóe miệng hơi nhếch lên: “Có phải anh nghĩ chắc là tôi đã bị Kiện Thứ Lang giết chết rồi đúng không?”
“Kiện Thứ Lang gì chứ?”, đầu óc Mục Hạo Thần linh hoạt, bày ra bộ mặt mơ hồ: “Mục Hàn, tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì?”
“Mục Hạo Thần, anh biết giả vờ thật đấy!”, Mục Hàn cười nhạt nói: “Từ Thiên Kiều đã khai hết toàn bộ rồi, lần này bố vợ tôi - Lâm Lợi Cương đánh bạc vay nặng lãi ba tỷ ở sòng bạc Minh Tinh hoàn toàn là do anh giở trò”.
“Được! Nếu anh đã biết rồi thì tôi cũng không giả vờ nữa”, Mục Hạo Thần cũng xé bỏ lớp ngụy trang: “Mục Hàn, tôi nói rõ ràng cho anh biết, anh không đấu lại nhà họ Mục ở thủ đô đâu, tôi khuyên anh nên sớm đến chịu đòn nhận tội với nhà họ Mục ở thủ đô. Có lẽ gia chủ niệm tình có chung dòng máu sẽ tha cho anh một mạng!”
“Có chung dòng máu?”, Mục Hàn khinh thường nói: “Nếu thật sự là như thế, vậy sáu năm trước, nhà họ Mục ở thủ đô sẽ không ra tay tàn nhẫn với tôi! Thậm chí, tôi trốn khỏi nhà họ Mục ở thủ đô, bọn họ còn phái người truy sát tôi hàng nghìn cây số!”
“Từ thời khắc đó, tôi không còn bất kỳ quan hệ huyết thống gì với nhà họ Mục ở thủ đô nữa”.
“Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi vô tình với anh!”, Mục Hạo Thần nói.
“Nể tình trước đây anh đối xử với tôi không tệ, tôi khuyên anh dừng tay lại ngay vẫn còn kịp”, Mục Hàn nói: “Nếu không thì anh sẽ chết rất thảm!”
“Ha ha ha!”, nghe thấy Mục Hàn nói vậy, Mục Hạo Thần không khỏi ôm bụng cười: “Nếu trước đây anh được nhà họ Mục ở thủ đô coi trọng, có lẽ tôi còn kiêng nể anh mấy phần. Nhưng anh bây giờ anh chẳng qua chỉ là thằng ở rể của nhà giàu hạng ba ở Sở Dương mà thôi”.
“Cho dù sức mạnh của anh bùng nổ khiến Mục Vãn Trang bị thương nặng, còn có thể đánh bại Kiện Thứ Lang, nhưng tôi đã nhận được tấm thiệp mời đến tham dự buổi tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức”.
“Đến lúc đó, tôi có thể làm quen với nhân vật lớn dưới một người trên mười nghìn người, tôi có sự trợ giúp này rồi thì anh lấy gì đấu với tôi đây?”
“Chỗ dựa lớn nhất của anh lại là đại thống soái ư?”, Mục Hàn cười thầm.
“Không sai”, Mục Hạo Thần gật đầu: “Bữa tiệc vô cùng đẳng cấp như này, cũng chỉ có nhà giàu quyền quý hạng nhất mới có tư cách vào thôi”.
“Địa vị như nhà họ Tần ở Sở Bắc thì nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Một buổi tiệc nhậm chức cỏn con thôi mà, tôi muốn tham gia thì tham gia”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Được!”, Mục Hạo Thiền bật cười: “Vậy tôi chờ gặp anh ở buổi tiệc!”
Mục Hàn đã quyết định, trong buổi tiệc nhậm chức sắp tới, anh sẽ tính hết món nợ với Mục Hạo Thần và đám người Đường Bắc Sơn.
Vì thế tạm thời anh không động đến Mục Hạo Thần.
Mà trở về thẳng căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
Dưới sự bảo vệ của Kiện Thứ Lang, Lâm Nhã Hiên cũng an toàn về nhà.
“Đều tại mày!”, điều khiến Mục Hàn bất ngờ là vừa về đến nhà, Lâm Lợi Cương hùng hổ mắng chửi anh một trận: “Cái tên vô dụng nhà mày, suýt chút hại con gái tao mất đi tấm thân trong sạch!”
“Rõ ràng là bố nợ tiền cờ bạc, sao lại trách móc con?”, Mục Hàn cảm thấy khó hiểu.
Mặc dù do Mục Hạo Thần bày ra, nhưng không có lửa làm sao có khói, nếu Lâm Lợi Cương không ham mê cờ bạc thì Mục Hạo Thần đâu có cách gì được chứ.
“Hừ! Nếu mày vẫn là nhà doanh nghiệp ưu tú của tập đoàn Phi Mục sáu năm trước, chỉ nợ cờ bạc có ba tỷ cỏn con thì mày trả giúp tao không phải được rồi sao? Còn cần phải gây ra cả đống chuyện như vậy à?”, Lâm Lợi Cương lẩm bẩm.
“Có ba tỷ cỏn con?”, lần này ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng không nhẫn nhịn được nữa: “Bố, bố nói nghe dễ dàng vậy!”
“Sợ là Đường Bắc Sơn – nhà giàu nhất Sở Bắc cũng không lấy ra được ba tỷ đâu!”
“Bố mặc kệ, dù sao cũng là nó vô dụng”, Lâm Lợi Cương hậm hực một tiếng, nói: “Đúng rồi, bố vừa đến Sở Bắc, phải đến chào hỏi ông bà ngoại của con, lát nữa hai đứa đưa bố đến nhà họ Tần!”
…
“Ông nội, có tin tốt!”
Biệt thự nhà họ Đường.
Đường Yên Nhiên chạy một mạch vào trong, đi đến trước mặt Đường Bắc Sơn đang nằm tắm nắng dưới ánh mặt trời, hí hửng nói: “Vừa nãy từ bên phía chính quyền thành phố cháu biết được trong danh sách người trong xã hội được tham dự buổi tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức, có nhà họ Đường chúng ta!”
“Thật sao?”, Đường Bắc Sơn lập tức ngồi dậy với vẻ đầy phấn khởi: “Yên Nhiên, chuyện này thật sự tốt quá rồi!”
“Cháu nhất định phải nắm bắt cơ hội không dễ gì có được này!”
“Ông nội, cháu biết rồi ạ!”, mặt Đường Yên Nhiên đầy vẻ e thẹn: “Nghe nói đại thống soái anh minh giỏi võ, hơn nữa còn vô cùng trẻ tuổi đẹp trai, lấy chồng thì phải lấy người anh hùng hào kiệt như vậy!”
“Ông biết cháu thích mà!”, Đường Bắc Sơn trêu chọc một câu, sau đó nghiêm mặt nói: “Ngoài cái này ra, điều quan trọng nhất là đại thống soái trở thành con rể của nhà họ Đường thì chúng ta không chỉ là nhà giàu nhất Sở Bắc nữa mà càng không cần phải sợ những nhà quyền quý của tỉnh thành”.
“Thậm chí địa vị có thể sánh ngang với nhưng gia tộc giàu có kia!”
“Đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta vùng dậy!”