Các đại gia hạng nhất ở tỉnh này đều biết rõ là người đó đã ra tay.
Vì vậy, ngay cả khi chỗ trống mà Tạ Hiểu Phong để lại sau khi hắn biến mất, không ai dám tự ý lấp đầy chỗ trống đó.
Mà chỉ chờ đợi người đó giao phó.
Và ở đẳng cấp như nhà họ Lâm ở Sở Dương thì không thể biết được nội tình như thế nào.
Ai nấy đều rất vui mừng khi biết tin Tạ Hiểu Phong đã chết.
Họ đặc biệt gọi Lâm Nhã Hiên đến để tổ chức một cuộc họp gia tộc.
Chuẩn bị ăn mừng vì Lâm Nhã Hiên.
Theo họ thấy, đây là công lao của Lâm Nhã Hiên.
Đúng lúc này, Mục Hàn đến gặp Lâm Nhã Hiên.
“Mày đến đây làm gì?”, Lâm Long lập tức đuổi Mục Hàn ra ngoài: “Mày không liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa, nhà họ Lâm không chào đón mày!”
“Ấy!”, Mục Hàn liếc nhìn khu nhà họ Lâm và cười tươi roi rói nói: “Mọi người đang chuẩn bị tổ chức tiệc mừng sao?”
“Đúng vậy!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu: “Mọi người đang ăn mừng việc tên đại ác ma Tạ Hiểu Phong đã chết”.
“Nếu đã là tiệc mừng thì làm sao có thể thiếu người có công lớn nhất như tôi được?”, Mục Hàn thực sự không khách sáo chút nào, anh chủ động chen lên bàn.
“Này này này!”, nhìn thấy Mục Hàn sắp chen đẩy hai anh em Trương Khẩn và Trương Tùng ra ngoài rìa đến nơi, Lâm Phi Yến đột nhiên bất mãn: “Tôi nói anh này Mục Hàn, anh thật rõ là đồ mặt dày!”
"Anh có công lao gì mà lại dám ngồi ở buổi tiệc ăn mừng này, đúng là không biết xấu hổ!”
Tuy rằng hai anh em nhà họ Trương không lấy gì làm đẹp trai, nhưng do họ biết cách lấy lòng mọi người trong nhà họ Lâm, cộng thêm việc đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ ở Đông Hải nên nhà họ Lâm vẫn luôn cho rằng, đây là công lao của hai anh em họ Trương này. Vậy nên cái nhìn của Lâm Phi Yến về họ cũng đã khác rất nhiều”.
Mọi người trong nhà họ Lâm luôn coi anh em Trương Khẩn, Trương Tùng như khách quý của mình.
“Vậy thì xin hỏi, cô có công lao gì vậy?”, Mục Hàn vặn lại: “Là cô đã xử lý Tạ Hiểu Phong sao?”
“Đúng là tôi không có công lao”, Lâm Phi Yến vẻ mặt tự hào nói: “Tuy nhiên, trong số những người ở đây, có người đã đóng góp rất lớn!”
“Ồ?”, Mục Hàn tò mò hỏi: “Ai vậy?”
“Họ là anh em Trương Khẩn và Trương Tùng!”, Lâm Phi Yến nói.
Nghe Lâm Phi Yến đề cao bản thân như vậy, hai anh em nhà họ Trương không khỏi ngẩn ra.
Không thể không nở một nụ cười ngượng ngùng.
Và biểu hiện của họ, trong mắt Lâm Phi Yến, là một biểu hiện khiêm tốn.
“Họ xử lý được Tạ Hiểu Phong?”, Mục Hàn không nhịn được cười.
Mục Hàn từ lâu đã yêu cầu Mộ Dung Phong điều tra kỹ ngọn ngành về hai anh em Trương Khẩn và Trương Tùng, chúng chẳng qua chỉ là bọn giang hồ bịp bợm mà thôi.
Chỉ dựa vào việc ăn mặc và cái miệng khéo léo, chúng đã cải trang thành giới xã hội thượng lưu, xuất thân từ nhà họ Trương giàu có.
Và cái gọi là nhà họ Trương giàu có này căn bản không tồn tại ở Đông Hải.
Nhưng người nhà họ Lâm lại cứ đặc biệt tin tưởng họ.
“Anh cười cái gì?”, Lâm Phi Yến khịt mũi: “Anh đừng tưởng Tạ Hiểu Phong lợi hại, khiến cho lòng người cả tỉnh hoang mang. Nhưng cho dù võ thuật có mạnh nữa thì cũng đã sao nào? Có thể đối chọi được với quyền lực sao?”
"Nhà họ Trương giàu có có nền tảng ở Đông Hải, ngay đến cả thủ đô cũng phải nể họ vài phần”.
"Để giữ gìn sự trong trắng của Nhã Hiên, anh em nhà họ Trương đã sử dụng mối quan hệ của gia tộc họ ở thủ đô mới khiến bên phía thủ đô cử thêm nhiều người lợi hại xử lý Tạ Hiểu Phong”.
“Đúng, đúng, đúng, chắc chắn là như vậy!”, Lâm Long cũng phụ họa theo.
“Anh em nhà họ Trương là người có công lớn nhất!”, bà cụ Lâm không khỏi gật đầu tán thành.
Thấy cả nhà họ Lâm tự biên tự diễn như vậy, hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn hoàn toàn chết lặng, đầy vẻ “Wow, còn có thể như vậy được cơ à”.
Tuy nhiên, hai anh em Trương Khẩn và Trương Tùng ngay lập tức nhận ra được lợi ích trong đó.
Họ vội gật đầu nói: "Chỉ là chuyện nên làm thôi mà!”
"Điều quan trọng nhất là cứu được Tổng giám đốc Lâm!”
"Mục Hàn, nhìn người ta đi, có công nhưng không hề tự kiêu! Người ta có công lao to lớn như vậy cũng chỉ âm thầm không lên tiếng. Nếu như Phi Yến không nói thì chúng tôi còn không biết đầu cua tai nheo ra sao nữa cơ!”
So sánh giữa hai bên, bà cụ Lâm càng nhìn hai anh em nhà họ Trương thì lại càng thích.
Rồi nhìn đến Mục Hàn lại càng thêm khó chịu: "Nhìn lại mình xem, chả làm được chuyện gì lại còn muốn tranh công”.
"Tôi nghĩ Lâm Long nói đúng đó, cậu đúng là không biết xấu hổ!”
“Tạ Hiểu Phong đích thực là do tôi xử lý, mấy người tin hay không thì tùy”, lúc này Mục Hàn nhìn chằm chằm vào hai anh em nhà họ Trương với ánh mắt gằm ghè: “Nếu hai người nói Tạ Hiểu Phong là do hai người xử lý, vậy xin hỏi Tạ Hiểu Phong đã chết như thế nào?”
Hai anh em Trương Khẩn và Trương Tùng không khỏi sửng sốt.
Bởi vì họ thực sự không biết Tạ Hiểu Phong đã chết như thế nào.
“Đương nhiên là chịu sự trừng trị của pháp luật và đã bị xử bắn rồi”, Trương Tùng suy nghĩ một chút và tùy tiện bịa ra một lý do.
Dù sao cũng không ai biết Tạ Hiểu Phong đã chết như thế nào, nên người trong nhà họ Lâm cũng sẽ không nghi ngờ.
“Vớ vẩn”, Mục Hàn cười khẩy: “Tạ Hiểu Phong bị chính tay tôi giết”.
“Điên rồi, điên rồi!”, ngay khi Mục Hàn vừa dứt lời, Lâm Long lập tức chế nhạo: “Bà, cháu thấy tên Mục Hàn này muốn tranh công đến mức bị điên rồi, chuyện vớ vẩn như vậy mà cũng nói ra được!”
"Lại còn tự mình giết chết Tạ Hiểu Phong, sao nó không lên trời luôn đi cho rồi!”
“Phải đó!”, Lâm Phi Yến cũng nói: “Em thấy việc Nhã Hiên ly hôn với Mục Hàn là lựa chọn hoàn toàn chính xác”.
Mọi người trong nhà họ Lâm liền đuổi Mục Hàn ra ngoài.
Thấy Mục Hàn đã bị đuổi đi, lúc này hai anh em Trương Khẩn và Trương Tùng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không còn cách nào khác, Mục Hàn đã hỏi những câu hỏi quá hóc búa.
Mà mỗi khi Mục Hàn hỏi, cứ như là anh ta đã có mặt ở đó vậy.
Suýt chút nữa thì hai anh em Trương Khẩn và Trương Tùng bị lộ.
Sau khi đuổi Mục Hàn đi, bà cụ Lâm nói: "Tôi thấy Mục Hàn này cứ giống con cóc vậy, hết lần này đến lần khác quấy rầy Nhã Hiên, chẳng qua là vì thấy sau khi ly hôn Nhã Hiên vẫn còn độc thân, vậy nên cậu ta mới cảm thấy mình vẫn còn cơ hội”.
“Không sai”, Lâm Long đồng ý: “Cháu nghĩ nhân cơ hội giải quyết sớm chuyện cả đời của Nhã Hiên là quan trọng nhất. Chỉ cần Nhã Hiên lấy chồng thì Mục Hàn sẽ hoàn toàn từ bỏ hi vọng”.
Bà cụ Lâm hỏi: "Cháu có ứng viên thích hợp không?"
“Ấy!”, đôi mắt Lâm Phi Yến chợt sáng bừng, cô ta nói: “Nghe mọi người nói như vậy, cháu lại cảm thấy có một người thích hợp đó”.
"Không phải là bây giờ cháu được điều đến ngân hàng làm việc hay sao? Hai hôm trước cháu có gặp một người bạn học tên là Vu Văn Long, nền tảng gia đình anh ta vô cùng tốt. Bố anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Vu Thị, mẹ là phó tổng giám đốc ngân hàng Huệ Phong”.
"Về phần ông nội anh ta thì còn lợi hại hơn nữa, hiện giờ cụ ấy đang giữ chức Hội trưởng hiệp hội kinh doanh Đông Hải, có thể nói là có học trò ở khắp cái đất nước Hoa Hạ này”.
“Gia cảnh quả nhiên rất tốt!”, bà cụ Lâm nghe xong không khỏi cảm thán: “Nếu như nhà họ Lâm chúng ta kết thông gia với họ thì cũng coi như là trèo cao rồi!”
"Phải rồi, Phi Yến này, cháu và Vu Văn Long là bạn cùng trường sao?”
"Không ạ”, Lâm Phi Yến cười ha ha nói: “Nhã Hiên thì đúng ạ!”