Thú vị rồi đây.
Nhưng Sở Lão Lục và Sở Chí Minh lại thấy biểu cảm của Mục Hàn giống như một người ham hư vinh đã cắn câu.
“Đúng vậy!”, Sở Chí Minh vội trả lời: “Chỉ cần cậu quay về nhà họ Sở thì sẽ làm cậu chủ nhà họ Sở, cậu đã trải qua bao nhiêu cay đắng, nhà họ Sở sẽ bù đắp cho cậu từng thứ một”.
“Không phải tôi chém gió đâu, ở Đông Hải này, chỉ cần nhà họ Sở ra mặt thì dù cậu muốn cái gì cũng có thể lấy được”.
“Cậu chủ Mục Hàn”, lúc này, Sở Lão Lục vội nói: “Cậu chủ Mục Hàn, cậu mau quay về đi, ông ngoại cậu nhớ cậu sắp phát điên lên rồi, hầu như mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt”.
“Hả, thật sao?”, Mục Hàn nhìn Sở Lão Lục với ánh mắt sâu xa.
“Tất nhiên”, Sở Lão Lục gật đầu, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Ông ngoại cậu rất nhớ cậu!”
“Đúng đúng đúng!”, Sở Chí Minh cũng vội hùa theo: “Cậu Mục Hàn, chúng ta mau đi đi, sớm đoàn viên với gia đình!”
Lâm Nhã Hiên đứng một bên nhìn cảnh này đã cảm động từ lâu.
Cô cũng không kiềm lòng được mà khuyên Mục Hàn: “Mục Hàn, ông ngoại anh nhớ anh như vậy, anh đi với họ xem thử đi”.
“Anh không đi!”, Mục Hàn khẽ lắc đầu, nói: “Ở đây anh còn có nhiều chuyện chưa làm, không rảnh đi gặp ông ngoại”.
“Mấy người đi đi!”
Thấy Mục Hàn ra lệnh đuổi khách, Sở Chí Minh còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị ánh mắt Sở Lão Lục ngăn lại.
“Cũng đúng!”, Sở Lão Lục chủ động giải vây cho mình: “Chúng tôi đường đột quá rồi!”
“Suy cho cùng, nhà họ Sở với cậu chủ Mục Hàn mới gặp nhau lần đầu đã mời cậu chủ đi gặp gia chủ, tuy rằng có quan hệ máu mủ nhưng lúc này tôi nghĩ cậu chủ sẽ hơi khó tiếp nhận, chúng tôi cần cho cậu chủ chút thời gian”.
“Thế này đi, chúng tôi ra về trước! Cậu chủ Mục Hàn, nếu cậu nghĩ thông suốt rồi thì có thể báo với chúng tôi bất cứ lúc nào”.
Sở Lão Lục nói xong liền dẫn Sở Chí Minh rời khỏi tập đoàn Thiên Thành.
“Chồng ơi, ông ngoại anh muốn gặp anh, sao anh lại không đồng ý vậy?”, sau khi Sở Lão Lục và Sở Chí Minh rời đi, Lâm Nhã Hiên thấy hơi tiếc nuối.
Kể từ khi kết hôn tới nay, đây là lần đầu Mục Hàn có người thân đến thăm.
Đương nhiên Lâm Nhã Hiên không mong Mục Hàn bỏ lỡ mất.
“Em thấy bọn họ thật lòng muốn nhận người thân sao?”, Mục Hàn không khỏi cười nhạt.
Lâm Nhã Hiên không hiểu lắm.
“Vợ à, em vừa nghe rồi đó, nhà họ Sở là vương tộc, bản lĩnh vượt xa gia tộc giàu có hạng nhất của tỉnh”, Mục Hàn giải thích: “Với thực lực vương tộc thì muốn tìm cháu ngoại cần mất mười năm sao? Hơn nữa còn tìm mãi không được?”
Vả lại, theo Mục Hàn, nếu như nhà họ Sở xem trọng anh thì năm đó khi anh bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ và đuổi giết, nhà họ Sở tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Nhưng trên thực tế, nhà họ Sở không biết từ đâu chui ra này lại chẳng có tin tức gì.
Do đó, việc hôm nay nhà họ Sở đột nhiên xuất hiện nhất định là có nguyên nhân.
Sau đó, Mục Hàn quay về tập đoàn Phi Long.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Đại ca, theo như kết quả điều tra của chúng tôi thì chuyện đời trước mà hai người nhà họ Sở đó nói đều đúng, anh đúng là con riêng của Mục Thịnh Uy”.
Chúc Long kính cẩn trả lời.
Mục Hàn gật đầu, đáp: “Chả trách người phụ nữ đó lại ra tay độc ác như vậy, không hề quan tâm đến tình nghĩa mẹ con, chỉ dựa vào lời tiên đoán của đạo sĩ mà đuổi cùng giết tận tôi”.
“Hóa ra mục đích của bà ta là muốn thay Mục Sảng quét sạch những chướng ngại vật kế thừa nhà họ Mục ở thủ đô!”
Mục Hàn lại hỏi: “Còn nhà họ Sở thì sao?”
“Ha ha! Đại ca, bị anh đoán trúng rồi, nhà họ Sở này mưu mô khó lường”, Chúc Long cười nói: “Theo kết quả chúng tôi tra ra thì dạo gần đây nhà họ Sở đã xảy ra chuyện”.
“Nhà họ Sở đầu cơ trục lợi ở Đông Nam khiến bọn quân phiệt Tang Kiệt ở địa phương nổi giận, Tang Kiệt yêu cầu nhà họ Sở bồi thường một trăm tỷ tệ, hơn nữa còn phải cử mười nam nữ thuộc nhánh chính của nhà họ Sở đến đó làm nô lệ cho Tang Kiệt, mặc cho Tang Kiệt giày vò”.
“Trên dưới nhà họ Sở sốt ruột xoay vòng vòng, năm phụ nữ nhánh chính thì bọn họ đã chuẩn bị đủ rồi, nhưng nam thì còn thiếu một người”.
“Cho nên họ mới vất vả tìm tôi phải không?”, Mục Hàn nheo mắt.
“Quả thực là vậy”, Chúc Long đề nghị: “Đại ca, tên quân phiệt Tang Kiệt ở Đông Nam này từng bị tứ đại chiến thần của chúng tôi đánh một trận tơi tả, hắn nhìn thấy chúng tôi thì chẳng khác gì chuột thấy mèo. Hay là tôi dẫn mấy nghìn binh lính tinh anh đến đó tịch thu hết vốn liếng của Tang Kiệt”.
“Không cần”, Mục Hàn lắc đầu, nói: “Bây giờ Tang Kiệt không chọc chúng ta, chúng ta đụng vào hắn làm gì chứ?”
“Còn nhà họ Sở này thì không cần quan tâm đến họ nữa là được”.
“Nhưng mà...”, Chúc Long hơi chần chừ: “Suy cho cùng gia chủ nhà họ Sở cũng là ông ngoại của anh mà!”
“Ông ngoại?”, Mục Hàn cười nhạt, chế nhạo nói: “Nếu người ông này thật lòng quan tâm tôi thì bây giờ tôi đã không trở thành đại ca của tứ đại chiến thần rồi!”
Nghe Mục Hàn nói vậy, Chúc Long im lặng không nói gì nữa.
Thực ra tứ đại chiến thần đều có xuất thân từ gia tộc giàu có, vì những nguyên nhân khác nhau mà họ bị gia tộc ruồng bỏ, may mắn sau khi nhập ngũ trở thành trợ thủ đắc lực của Mục Hàn, còn tạo ra tên tuổi tứ đại chiến thần vang dội.
Do đó, Chúc Long cũng khá hiểu tâm trạng của Mục Hàn.
“Chúc Long, cậu nhớ kỹ”, Mục Hàn dặn: “Chỉ có người mà tôi thừa nhận mới có thể thành người thân của tôi”.
“Tôi biết rồi, thưa đại ca”, Chúc Long gật đầu.
Ở một nơi khác.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Thiên Thành.
“Chú sáu, bây giờ phải làm sao đây?”, Sở Chí Minh cau mày nói: “Thằng nhóc này không về với chúng ta thì chúng ta không cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà gia tộc giao phó!”
Sở Chí Minh suy nghĩ rồi lại nói: “Hay là thế này đi, chúng ta bắt trói cậu ta về là được”.
“Không được”, Sở Lão Lục lắc đầu: “Cháu làm như vậy chẳng khác nào nói cho Mục Hàn biết chúng ta có ý đồ xấu”.
“Hơn nữa, cháu biết đó, chúng ta không thể để Mục Hàn biết mục đích thực sự mà nhà họ Sở tìm nó”.
“Vậy chú nói xem chúng ta nên làm thế nào đây?”, Sở Chí Minh nhún vai.
“Thực ra, chú thấy thằng nhóc này cũng muốn về đấy, suy cho cùng nhà họ Sở là vương tộc, cháu xem nó đi, mặc dù ở rể nhà họ Lâm nhưng chắc chắn là nó không có địa vị gì. Về nhà họ Sở thì lại không giống vậy, vinh hoa phú quý đầy đủ, vẫn có sức hấp dẫn với nó đấy”.
Sở Lão Lục phân tích: “Có điều, lần đầu gặp, tự nhiên ở đâu mọc ra một nhà họ Sở, chắc chắn trong lòng thằng nhóc này hơi luống cuống không biết phải làm sao”.
“Cho nên, chi bằng chúng ta về trước, báo lại chuyện ở đây, sau đó mời gia chủ tới giải quyết”.
“Vậy cũng được”, Sở Chí Minh đồng ý: “Vậy còn chờ gì nữa, mau về Đông Hải thôi!”