Mục lục
Điện chủ vô song (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Quá đã, đã quá đi mất!”
Mặc dù họ đang ở trong khoang VIP, nhưng những hành khách ở xung quanh cứ như bị quá khích, khiến cho khoang VIP bình thường vốn rất thoải mái nay bỗng trở nên náo nhiệt một cách lạ thường.

Tất cả mọi người đều đang bàn tán về một sự việc.

“Trận chiến này, một lần nữa nâng cao uy danh cho Hoa Hạ chúng ta, hoàn toàn dẹp tan mọi ý đồ xâm chiếm lãnh thổ Hoa Hạ của hơn bốn mươi quốc gia khác!”
Một hành khách có khuôn mặt đang bị che bởi giấy báo lên tiếng một cách đầy hào hứng.

“Đúng vậy đấy!”, lúc này, có một hành khách khác tiếp lời: “Ban đầu chúng tôi đều cho rằng sáu năm nay Hoa Hạ chưa từng để đại thống soái đích thân ra trận, nhưng sau trận chiến của tỉnh vào đêm hôm kia, cả thế giới đều biết rằng sức mạnh của đại thống soái vẫn vô cùng hùng hậu!”
“Đại thống soái vẫn là thần hộ mệnh của nước Hoa Hạ chúng ta!”
“Có đại thống soái ở đây, đừng ai mong có thể xâm chiếm được Hoa Hạ!”
Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo cũng lập tức sững người khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các hành khách xung quanh.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc và nghi ngờ.

“Anh gì ơi,” cuối cùng, Dương Yêu Nguyệt không kiềm chế được nữa bèn hỏi một hành khách gần chỗ ngồi: “Các anh đang bàn tán về trận chiến xảy ra ở đâu đó trong tỉnh vào đêm hôm kia à? Người đó là đại thống soái sao?”
“Những lời này không phải là vô nghĩa sao?”, hành khách đó bĩu môi, nói với vẻ mất hứng: “Có đến hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, thậm chí có thể nhiều hơn nữa!”
“Thử nghĩ mà xem, ngoài đại thống soái của Hoa Hạ chúng ta, còn ai khác có đủ sức mạnh như vậy để trấn áp những người này nữa chứ?”

Nói xong, hành khách đó không thèm đếm xỉa gì đến Dương Yêu Nguyệt nữa, mà tiếp tục bàn tán xôn xao với những hành khách còn lại.

Không thể nói Dương Yêu Nguyệt hiểu biết nông cạn, thật sự là sau khi rời khỏi biệt thự của Mục Hàn vào đêm hôm kia, Dương Yêu Nguyệt đã đưa Diệp Chính Đạo đến bệnh viện tư nhân tốt nhất trong tỉnh để chữa trị.

Dù sao thì họ cũng là hoàng tộc ở thủ đô, nên sau khi xác minh thân phận, bệnh viện lập tức nỗ lực hết mình để chữa trị cho Diệp Chính Đạo.

Sau một ngày cấp cứu, Diệp Chính Đạo cuối cùng đã bình phục.

Nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng, nên bệnh viện chỉ có thể đảm bảo cho Diệp Chính Đạo không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, thì phải trở về thủ đô và đến bệnh viện tốt nhất ở đó.

Còn Dương Yêu Nguyệt thì suốt một ngày một đêm đều ở trong bệnh viện chăm sóc cho Diệp Chính Đạo, vì vậy cô ta đương nhiên không có thời gian để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.

Nghe thấy hành khách kia nói như vậy, Dương Yêu Nguyệt đột ngột đứng dậy ngay lập tức.

Vẻ mặt cô ta đầy xúc động.

“Anh ta… anh ta vậy mà lại chính là đại thống soái mà tôi hằng ngưỡng mộ!”
Mục Hàn chính là đại thống soái, thần hộ mệnh của Hoa Hạ!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là bản thân cô ta đã xông vào một trận chiến đỉnh cao sau sáu năm nổi danh của vị đại thống soái này!
Thậm chí cô ta còn được đại thống soái đích thân cứu mạng!
Lúc này, Dương Yêu Nguyệt mới nhớ tới những lời mà Mục Hàn đã nói với cô ta lúc trước.

Anh cứu cô ta, hoàn toàn là bởi vì thân phận là công dân của đất nước Hoa Hạ của cô ta, chứ không liên quan gì đến những việc khác.

Bây giờ nghĩ lại, quả đúng là như vậy.

Là bản thân cô ta đã nghĩ nhiều.

Điều này khiến Dương Yêu Nguyệt càng thêm ngưỡng mộ đại thống soái.

Khi đối mặt với sự tấn công của vô số kẻ thù, đại thống soái vẫn nghĩ đến sự an nguy của công dân của nước Hoa Hạ trước tiên!
Một đại thống soái như vậy sao có thể không được công dân nước Hoa Hạ yêu mến ủng hộ chứ?
Về phần Diệp Chính Đạo, hắn đang ngồi trên xe lăn, mặc dù không thể cử động được, nhưng cả người đang run lẩy bẩy.


Đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn vào tờ báo trên tay của hành khách kia.

Nhìn thấy như vậy, Dương Yêu Nguyệt đã mượn tờ báo của người đó.

Sau khi đọc xong tờ báo, cả người Diệp Chính Đạo run lên bần bật.

Trong mắt hắn là biểu cảm vô cùng kinh ngạc!
Thằng con riêng mà hắn luôn coi thường lại chính là đại thống soái của nước Hoa Hạ!
Mà hắn và Dương Yêu Nguyệt còn xông vào giữa trận chiến đỉnh cao của đại thống soái!
“Ha ha ha ha ha!”
Tờ báo trong tay Diệp Chính Đạo rơi xuống.

Sau đó, hắn giống như phát điên mà bật cười lớn không dứt.

Hành vi rất bất thường của Diệp Chính Đạo đã thu hút sự chú ý của những hành khách còn lại.

Bọn họ đều chỉ nghĩ rằng Diệp Chính Đạo đã bị trận chiến đỉnh cao sau sáu năm của đại thống soái làm cho thần trí hoảng loạn.

Nhưng chỉ có Dương Yêu Nguyệt biết được lúc này tâm trạng của Diệp Chính Đạo cũng giống như cô ta, đều vô cùng phức tạp.

So với sự ích kỷ tư lợi của hai người họ, thì đại thống soái đã đạt đến một cảnh giới mà họ không thể nào với tới được.

Đại thống soái luôn quan tâm đến con dân của Hoa Hạ, luôn lo nghĩ vì quốc gia đại sự.

Những người mà anh phải đối phó đều là những cao thủ hàng đầu ở nước ngoài.

Vậy mà bọn họ lại mang bụng dạ của kẻ tiểu nhân để gây khó dễ cho đại thống soái, thậm chí còn sỉ nhục mẹ ruột của anh…
Vừa nghĩ đến đây, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo đều cảm thấy xấu hổ đến mức không thể tha thứ cho bản thân.

Đặc biệt là Dương Yêu Nguyệt, tâm trạng cô ta lúc này hoàn toàn không thể đánh đồng với lúc trước.

Sau khi được biết đến trận chiến đỉnh cao của đại thống soái, trong lòng Dương Yêu Nguyệt đã âm thầm đưa ra một quyết định.

Chẳng mấy chốc, chuyến bay đã hạ cánh xuống thủ đô.

Diệp Chính Đạo bị thương nặng là chuyện lớn, nên vừa xuống máy bay Dương Yêu Nguyệt lập tức thông báo ngay cho nhà họ Diệp và nhà họ Dương ở thủ đô.


Thằng nhóc nhà họ Diệp bị thương nặng sao?
Sau khi nhận được thông báo của Dương Yêu Nguyệt, Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương chạy đến ngay lập tức.

Suy cho cùng thì Diệp Chính Đạo đã đến tỉnh cùng với Dương Yêu Nguyệt.

Dương Yêu Nguyệt không hề bị thương, nhưng Diệp Chính Đạo lại bị thương nặng.

Đương nhiên, Diệp Cô Thành - gia chủ của nhà họ Diệp, và bố của Diệp Chính Đạo cũng vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy Diệp Chính Đạo ngồi trên xe lăn, người của hai gia tộc đưa mắt nhìn nhau.

Đặc biệt là Diệp Nhất Dương trong lòng vô cùng tức giận, vội vàng hỏi: “Chính Đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đã đánh con thành như vậy?”
“Trước khi đi, chẳng phải con đã dẫn theo mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam sao? Đám người giúp việc này đâu cả rồi?”
Mặc dù mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam nằm trong số những người có bản lĩnh nhất ở thủ đô, nhưng trong mắt Diệp Nhất Dương, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người giúp việc mà thôi.

“Bọn họ đều chết rồi”, Diệp Chính Đạo trả lời với vẻ mặt suy sụp.

“Cái gì? Bọn họ đều đã chết ư?”, sau khi nghe câu này Diệp Nhất Dương cảm thấy không thể hiểu nổi.

Mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam là những người có bản lĩnh nhất ở thủ đô!
Nếu mười tên vệ sĩ hàng đầu Đông Nam liên thủ với nhau, thì sức mạnh của trận pháp được tạo thành thậm chí có thể sánh ngang với sức mạnh của một trăm cao thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ.

Đám người này đều không phải người thường, sao có thể đi tỉnh một chuyến đã chết sạch vậy chứ?
Diệp Nhất Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Có phải do Mục Hàn làm không?”
Suy cho cùng, mục đích mà Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi đến tỉnh lần này là để tìm Mục Hàn trả thù.

Vì vậy, Diệp Nhất Dương phải xác nhận xem rốt cuộc có phải là Mục Hàn làm hay không.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK