Dù sao, đại thống soái không phải là người mà ai cũng có thể gặp được.
Vốn dĩ khi nói ra lời này, Mục Vấn Đạo không ôm chút hi vọng gì, nhưng Chúc Long lại cười nói: “Ông muốn gặp đại thống soái à? Không thành vấn đề, tôi có thể giúp ông liên lạc”.
Việc này khiến cho Mục Vấn Đạo không khỏi kinh ngạc, vô thức hỏi: “Đại thần Chúc Long, tôi có thể gặp được đại thống soái thật sao?”
Mục Vấn Đạo còn nghĩ rằng, yêu cầu này của mình rất quá đáng, Chúc Long nhất định sẽ mắng ông ta một trận.
Nhưng Chúc Long không làm như vậy.
“Đương nhiên”, Chúc Long gật đầu: “Đại thống soái là người dễ gần, không cao ngạo và khó gần như các ông nghĩ đâu”.
Chúc Long nói như vậy, Mục Vấn Đạo có chút ngại ngùng.
Không chỉ Mục Vấn Đạo, nếu đổi thành người khác cũng sẽ nghĩ như vậy.
Bởi vì theo bọn họ, đại thống soái là một long thần cao ngạo, còn bọn họ chỉ là những con chim sẻ vô dụng.
“Nhưng mà bây giờ đại thống soái không có ở đây”, Chúc Long lại nói: “Để tôi gọi điện, hỏi đại thống soái xem sao”.
“Các ông có lẽ phải đợi đấy”.
“Được, được”, Mục Vấn Đạo vô cùng phấn khích, vẻ mặt chân thành nói: “Chúng tôi tình nguyện đợi!”
Theo như Mục Vấn Đạo thấy, bọn họ được đợi đại thống soái cũng là một niềm vinh dự.
Dù sao, trên thế giới này, có mấy người có tư cách đợi đại thống soái tới?
Đừng nói là đợi mấy phút, cho dù bắt bọn họ đợi mười ngày hay nửa tháng cũng không thành vấn đề?
Sau đó Chúc Long liền gọi điện cho Mục Hàn.
Mục Hàn lúc này đang dùng bữa với Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên trong biệt thự nhỏ.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Chúc Long, Mục Hàn không khỏi có chút kinh ngạc: “Có người muốn gặp tôi à?”
Có thể khiến Chúc Long đích thân gọi điện, đủ để thấy được người đó có mối quan hệ khá tốt với Chúc Long.
Mục Hàn cũng khá nể mặt Chúc Long.
“Mẹ, Nhã Hiên, hai người ăn trước đi”, Mục Hàn nói: “Con có chút việc cần xử lý”.
Mục Hàn đến khu nhà chiến khu của tỉnh.
Mục Hàn không mặc quân phục mà mà mặc quần áo thể thao, trông rất bình thường.
Nhìn thấy Mục Hàn đi về hướng này, Mục Vấn Đạo cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ cậu ta là đại thống soái sao?
Sao trông chẳng giống vậy nhỉ?
Mấu chốt là trông Mục Hàn rất bình thường.
Cộng thêm việc tuổi tác của anh không lớn, trông chẳng khác gì một thanh niên trong xã hội cả.
“Anh cả!”
“Anh cả!”
“Anh cả!”
Sau khi Mục Hàn đến gần, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều chủ động chào hỏi.
Cậu ta thật sự là đại thống soái? Mục Vấn Đạo cảm thấy tam quan của mình sắp bị sụp đổ rồi.
“Chúc Long, có người muốn gặp tôi à?”, Mục Hàn đi tới, hỏi Chúc Long.
“Anh cả!”, Chúc Long gật đầu nói: “Tôi giới thiệu cho anh, vị này là gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành, Mục Vấn Đạo, có quan hệ khá tốt với tôi, hôm nay tới tỉnh muốn được gặp anh một lần”.
“Nhà họ Mục ở Sơn Thành?”, Mục Hàn khẽ nhếch khóe miệng lên.
Xem ra, nhà họ Mục Sơn Thành xuất hiện ở tỉnh, nhất định có liên quan đến nhà họ Mục ở thủ đô.
Chắc chắn là đang nhắm vào mình.
Sau đó Chúc Long lại giới thiệu Mục Hàn cho Mục Vấn Đạo: “Gia chủ Mục, đây là anh cả của tôi, người duy nhất ở Hoa Hạ được phong cấp bậc đại thống soái!”
Mục Vấn Đạo nghe thấy vậy lập tức quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói: “Mục Vấn Đạo nhà họ Mục ở Sơn Thành bái kiến đại thống soái!”
“Đứng dậy đi!”, Mục Hàn xua tay: “Thời đại nào rồi mà còn quỳ lạy làm lễ nữa”.
“Tuân lệnh đại thống soái!”, Mục Vấn Đạo vẫn tỏ ra rất thận trọng.
Trước mặt đại thống soái, cho dù Mục Vấn Đạo có là gia chủ của hoàng tộc cũng không có chút khí thế gì.
Mục Vấn Đạo hoàn toàn kinh ngạc.
Tuy nhiên, khi biết rằng đại thống soái không có liên quan gì đến nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Vấn Đạo cũng yên tâm được phần nào.
Nhà họ Mục ở thủ đô vẫn luôn xem thường nhánh ở Sơn Thành, nếu như trong nhà bọn họ lại có một vị thống soái như này, e rằng nhà họ Mục ở Sơn Thành càng không thể ngóc đầu lên trước nhà họ Mục ở thủ đô được nữa.
- -----------------