Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 77: Đàn ông không ai tốt cả

“Ông Hà, con muốn ăn mì lòng, ăn hai bát to ạ”.

Long Tiểu Tịch chỉ bát mì lòng trên thực đơn, sau đó khoa tay múa chân ra hiệu.

“Được, ông đi chuẩn bị mì lòng cho con”.

Bác Hà vui vẻ nói.

“Mì lòng béo như thế, em còn muốn ăn hai bát to à?”

Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Tiểu Tịch, sau đó nói.

“Con bé vẫn luôn gọi như vậy”.

Long Thiên Tiếu cũng bất lực, chỉ ngậm ngùi nói.

“Chị Tuyết Cầm, em rất giỏi, em có thể ăn hết đấy”.

Long Tiểu Tịch tỏ vẻ thật thà nói.

“Ai cũng biết con ăn như thuồng luồng ấy”.

Long Thiên Tiếu nhìn thực đơn, cảm thấy cạn lời mà nói.

“Người ta không nói với bố, Long Thiên Tiếu, tại sao bố nhiều chuyện thế?”

Long Tiểu Tịch tỏ ra ghét bỏ nói.

“Sao lúc nào em cũng bắt nạt bố em vậy?”

Cố Tuyết Cầm không nói nên lời.

“Bố thay đổi rồi. Trước đây, bố không phải là người như thế. Đàn ông không ai tốt cả”.

Long Tiểu Tịch hừ hừ nói, Long Thiên Tiếu chỉ biết cắm cúi chọn đồ. Anh nhận thua rồi.

“Khụ khụ khụ… Ai dạy em cái này, sao em biết đàn ông chẳng có ai tốt”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy lời nói đó của Long Tiểu Tịch thì bị sặc luôn.

“Dì Trương nói ạ, lúc nào dì Trương cũng nói như vậy”.

Long Tiểu Tịch tỏ vẻ hiển nhiên nói. Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì lại không biết nói gì hơn.

“Cho cháu hai mì, hai cháo và một ít bánh ngọt để cháu mang đi”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Được rồi, quy tắc cũ, một bát mì của Tiểu Tịch là tôi mời, ha ha…”

Bác Hà cười ha ha nói.

“Cảm ơn ông Hà ạ”.

Long Tiểu Tịch cười hi hi, tinh nghịch nói. Cố Tuyết Cầm nhìn thấy, khẽ lắc đầu, cảm thấy bó tay với cô bé.

“Con bé luôn làm như thế, sớm muộn gì cũng béo quay cho mà xem”.

Long Thiên Tiếu không nhịn được chế giễu.

“Không có đâu, con không bao giờ béo quay, không ăn no làm gì có sức giảm cân?”

Long Tiểu Tịch không đồng ý, phản đối ngay.

“Em cứ ăn đi, trẻ con không sợ béo”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy lời này thì bật cười khanh khách.

“Vẫn là chị Tuyết Cầm tốt nhất”.

Long Tiểu Tịch hừ lạnh, nói.

Không lâu sau, tất cả đồ ăn đã được đem lên đầy bàn. Đây là lần đầu tiên Cố Tuyết Cầm tới đây ăn, cô phát hiện đồ ăn ở đây khá ngon, quả nhiên đúng với câu: quán ăn càng nhỏ thì mùi vị càng hấp dẫn.

“Cô thấy thế nào?”

Long Thiên Tiếu hỏi, anh lo Cố Tuyết Cầm ăn không quen.

“Khá ổn, mùi vị rất ngon, không ngờ quán nhỏ này mà đồ ăn lại ngon thế”.

Rõ ràng là đồ ăn ở đây rất hợp khẩu vị của cô, sau đó ăn cũng khá nhiều. Long Tiểu Tịch lại giống như bị bỏ đói, ăn xong một bán mì lòng lớn, sau đó lại ăn một bát lớn, sau khi ăn xong thì cái bụng đã căng tròn.

Xoa xoa cái bụng béo, Long Tiểu Tịch cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Thế nào, ăn no rồi chứ? Còn muốn ăn nữa không? Có muốn gọi thêm không, sợ không có sức giảm cân đâu”.

Nhìn cái bụng tròn vo của Long Tiểu Tịch, Long Thiên Tiếu không nhịn được chế giễu nói.

“Có lẽ vẫn còn ăn được thêm chút chút”.

Long Tiểu Tịch nhìn bánh ngọt trên bàn, làm như suy nghĩ mà nói.

“Được rồi, đừng ăn nữa, ăn nữa thì thì vỡ bụng mất. Chúng ta đem những thứ này về nhà ăn”.

Cố Tuyết Cầm vỗ vỗ tay nhỏ của Long Tiểu Tịch, sau đó nói.

“Vâng, em nghe chị Tuyết Cầm”.

Long Tiểu Tịch rất ngoan ngoãn nói.

“Con nghe lời thế?”

Long Thiên Tiếu hơi bất ngờ nói.

“Không cần bố lo. Đây là chuyện của con với chị Tuyết Cầm. Một người đàn ông như bố sao lại lắm chuyện như vậy?”

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, sau đó nói. Ba người ăn bữa cơm mất khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng ăn xong, họ ngồi nghỉ một lát cuối cùng mới chào tạm biệt bác Hà, rồi lái xe điện về nhà.

Sau hơn 10 phút trên đường, xe máy điện cũng đi vào khu A khu dân cư Vân Lan Sơn. Đến cửa nhà, Long Thiên Tiếu dừng xe cho Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch xuống xe rồi cất xe vào nhà để xe.

Còn Cố Tuyết Cầm thì ôm Long Tiểu Tịch, đi vào nhà.

Cảnh tượng ấm áp này đã bị Vương Mỹ đứng trên tầng hai thấy hết. Nhìn bộ dáng vui vẻ của ba người, Vương Mỹ tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt. Không thể tiếp tục thế này, nếu cứ tiếp tục thì giấc mộng gả con gái cho con rể rùa vàng cũng tan tành mây khói.

“Cố Tuyết Cầm, con làm cái gì vậy? Nó lớn như thế rồi không tự đi được sao? Còn phải bế nó, sao mà nuông chiều thế?”

Thấy Cố Tuyết Cầm đi vào phòng, Vương Mỹ cay nghiệt nói.

“Chị Tuyết Cầm, chị bỏ em xuống, em tự đi được”.

Long Tiểu Tịch nghe thấy thế thì sợ sệt nói.

“Không sao, chị bế em, đi vào phòng chị trước nhé”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ cười, lại thêm vài phần xót xa xoa đầu Long Tiểu Tịch, sau đó nói.

“Con… Cố Tuyết Cầm, con có nghe thấy lời mẹ không?”

Vương Mỹ nhìn thấy thế thì tức tối nói.

“Sao mẹ cứ phải tính toán với một đứa trẻ. Con bé chỉ là một đứa trẻ, mẹ dọa con bé như thế làm gì. Cho dù con bé và con không có quan hệ gì thì sao chứ, trẻ con thôi mà”.

Cố Tuyết Cầm đứng lại, quay đầu nhìn Vương Mỹ, sau đó lạnh lùng nói. Nói xong, cô bế Long Tiểu Tịch đi vào phòng mình.

“Chị Tuyết Cầm, đừng cãi nhau”.

Cố Tuyết Cầm cởi giày cho Long Tiểu Tịch rồi đặt cô bé lên giường.

“Không phải cãi nhau đâu, chị không thích cãi nhau nhất đấy”.

Cố Tuyết Cầm xoa đầu Long Tiểu Tịch, yêu chiều nói.

“Long Tiểu Tịch, phải đi tắm rồi. Tắm xong còn đi ngủ”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu xuất hiện ở cửa phòng gọi Long Tiểu Tịch.

“Vâng, con tới đây”.

Long Tiểu Tịch nghe thấy bố gọi thì lăn ra mép giường trèo xuống, đi ra khỏi phòng của Cố Tuyết Cầm.

“Bố, tối nay con muốn ngủ với chị Tuyết Cầm”.

Sau khi Long Tiểu Tịch rời đi, Cố Tuyết Cầm vẫn nghe thấy được cuộc trò truyện của hai bố con.

“Con muốn ngủ với người ta, thế sao con không nghĩ là người ta có muốn ngủ với con không?”



Long Thiên Tiếu cảm thấy cạn lời mà nói.

“Có lý nhỉ, đợi chút con đi hỏi chị Tuyết Cầm”.

Long Tiểu Tịch băn khoăn, sau đó không nghe thấy tiếng gì nữa. Một lát sau, thời gian đã sắp tới 9 giờ.

“Cốc cốc cốc!”

Lúc này, cửa phòng Cố Tuyết Cầm vang lên tiếng gõ cửa.

“Chị Tuyết Cầm, em có thể ngủ với chị không?”

Long Tiểu Tịch mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ đáng yêu, ôm cái gối nhỏ của mình đứng ở cửa phòng Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì mở cửa ra và nói.

“Được chứ, em vào đi!”

Cố Tuyết Cầm ôm Long Tiểu Tịch lên và nói, nói xong thì cô đặt cô bé lên giường, 9h phải đi ngủ, đó là quy định mà Long Thiên Tiếu đặt ra cho cô bé.

“Cảm ơn chị Tuyết Cầm, tốt quá!”

Long Tiểu Tịch hớn hở nói, vừa nói vừa nhảy nhót trên giường của Cố Tuyết Cầm sau đó tự giác chui vào trong chăn của cô, cũng tự giác đắp chăn cho mình, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

“Chị Tuyết Cầm yên tâm, em sẽ không tè dầm đâu”.

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, vẻ mặt thật thà nói.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK