Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương Như Lực, em ngồi xuống cho anh, câm miệng lại”.  
 
Vương Như Long thấy thế liền nhướng mày, quát lớn lên. Vương Như Lực nghe vậy, lại có vẻ không vui ngồi xuống, cậu ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.  
 
Nhà họ Cố không phải là một gia tộc rách thôi sao? Cần phải phiền phức như vậy không? Vương Như Lực uất ức ngồi trở về chỗ cũ, nhưng lúc nhìn về hướng của Cố Tuyết Cầm, ánh mắt khẽ biến, người phụ nữ này quả thực là cực phẩm, có dung mạo, có thân hình, có khí chất thực chính là cực phẩm nhân gian.  
 
Cậu ta đã nhìn qua rất nhiều phụ nữ, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ này, cậu ta cảm thấy những người phụ nữ trước kia cậu ta gặp qua đều là đồ bỏ đi.   
 
Chỉ cần liếc mắt một cái, cậu ta liền cảm thấy mắt mình sắp dán lên người người phụ nữ này rồi, hoàn toàn không dời ra được.  
 
"Nếu cậu không quản tốt mắt của mình, tôi sẽ giúp cậu bảo quản nó. Nếu như là năm năm trước, cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn người phụ nữ của tôi, tôi sẽ trực tiếp móc mắt cậu ra”.  
 
Long Thiên Tiếu cũng chú ý tới ánh mắt của Vương Như Lực, anh nhướng mày nhìn về phía Vương Như Lực, không nhanh không chậm nói.  
 
"Anh cũng dám quản tôi sao, anh là gì của tôi chứ? Tôi đường đường là cậu ba nhà họ Vương, anh chỉ là một thằng con rể vô dụng lại dám nói chuyện với tôi như vậy ư? Tôi muốn xem thử, anh có thể làm được gì? Tôi nói cho anh biết, người phụ nữ Vương Như Lực này nhìn trúng còn không vào tay tôi được sao. Người phụ nữ này sớm muộn cũng thành món đồ chơi trong tay tôi thôi”.   
 
Vương Như Lực nghe vậy, vô cùng phẫn nộ, kiêu ngạo nói.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, ngược lại còn đứng lên, nắm trong tay khăn giấy lau tay, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi đi về hướng của Vương Như Lực.  
 
Vương Như Lực thấy thế, có chút ngơ ngác, không biết Long Thiên Tiếu muốn làm gì, lúc đang định mở miệng hỏi.  
 
"Bốp!"  
 
Bàn tay to của Long Thiên Tiếu vung lên, một cái tát dừng trên mặt Vương Như Lực, trên mặt Vương Như Lực hiện rõ năm dấu ngón tay, cái tát này đúng là đánh Vương Như Lực ngơ người luôn rồi.  
 
"Người nhà cậu không lo quản giáo cậu, vậy thì tôi thay bọn họ dạy dỗ cậu”.  
 
Long Thiên Tiếu xoa tay rồi nói.  
 
Nhìn một màn như vậy, Cố Hiểu Huy ở bên cạnh cũng hết hồn. Tên vô dụng này điên rồi, đó chính là cậu ba nhà họ Vương, vậy mà anh lại dám tiến lên tát một cái!  
 
Vương Như Long thấy thế, lại nhíu mày thật chặt, cậu ta đã cảnh cáo thằng em không nên thân này của mình rất nhiều lần rồi, mà cậu ta vẫn lắm miệng như vậy. Lúc này, anh ta cũng không vội vàng quản, bản thân không quản được, vậy thì để người khác quản thay, có thể cũng là điều tốt.   
 
"Con mẹ nó anh lại dám đánh tôi?"  
 
Vương Như Lực phản ứng lại, có chút khó tin nói.  
 
"Bốp”.  
 
Một cái tát nữa dừng lại trên mặt Vương Như Lực, lại là dấu bàn tay rõ ràng năm ngón. Vương Như Lực làm sao có thể bỏ qua, sau khi bị đánh, cậu ta đang định đứng lên đáp trả lại, nhưng Long Thiên Tiếu đã đứng từ trên cao nhìn xuống.  
 
"Bụp!"  
 
Một cước dừng ở bụng của Vương Như Lực, cậu ta lập tức thành thật ngồi về chỗ cũ.   
 
"Nếu cậu dám nhìn vợ tôi một cái nữa thì cậu khỏi cần cặp mắt đó nữa”.   
 
Long Thiên Tiếu dùng khăn xoa tay, nói bằng ngữ khí lạnh lùng.  
 
"Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?"  
 
Long Thiên Tiếu quay trở lại chỗ ngồi của chính mình, ngồi xuống, không nhanh không chậm nói.  
 
"Anh, thằng vô dụng này dám ra tay với em, em là cậu ba nhà họ Vương, nhà họ Vương chúng ta không cần mặt mũi sao?"  
 
Vương Như Lực ngồi lại chỗ ngồi, la hét om sòm.  
 
"Anh bảo em im miệng, sao em không nghe? Anh nói một lần nữa, câm miệng lại!"  
 
Vương Như Long nghe vậy, sắc mặt lạnh như băng, lại quát lớn nói. Vương Như Lực nghe vậy, chỉ có thể cắn chặt răng, ánh mắt của cậu ta hung hăng nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hận không thể ăn sống nuốt tươi Long Thiên Tiếu.  
 
"Hiện tại có thể nói rồi, các người tìm tôi có chuyện gì? Tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện tào lao với các ngươi”.  
 
Long Thiên Tiếu vẫn nói với ngữ khí lạnh như băng như trước.  
 
"Long Thiên Tiếu, đây là cậu cả nhà họ Vương - Vương Như Long và cậu ba nhà họ Vương - Vương Như Lực, anh lại dám ra tay đánh người. Cậu cả Vương, chuyện này không liên quan đến nhà họ Cố nhà chúng tôi, nếu anh muốn truy cứu thì đừng truy cứu nhà họ Cố chúng tôi”.  
 
Lúc này, Cố Hiểu Huy bắt đầu mở miệng khiển trách Long Thiên Tiếu một hồi, sau đó lại xin Vương Như Long tha thứ.   
 
"Ở đây cũng không có chuyện của anh, anh cũng câm miệng đi! Muốn nghe thì ở đó nghe, không muốn nghe thì ra ngoài”.  
 
Vương Như Long nghe vậy, có chút mất hứng nói. Anh ta cũng nhìn ra Cố Hiểu Huy này cũng chỉ là bao cỏ. Bọn họ ở đây đến giờ, anh ta không thể hiện được năng lực khống chế hiện trường, chỉ biết cúi đầu khom lưng.   
 
Cố Hiểu Huy nghe vậy, thầm khó chịu trong lòng, còn khó chịu hơn là ăn phải ruồi bọ.   
 
"Vâng, cậu cả Vương”.  
 
Cố Hiểu Huy nói một cách vô cùng khó xử.  
 
"Anh với Vương Tùng Lâm có mâu thuẫn gì?"  
 
Vương Như Long nhìn về phía Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
"Giống như em trai của anh, mắt không sạch sẽ, nhìn loạn khắp nơi. Còn về Thái Thắng Mai, làm việc ngang ngược, tôi nhìn không thuận mắt nên phế luôn bà ta”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, ngữ khí thản nhiên nói.  
 
Vương Như Lực vừa nghe được lời này liền nổi giận, lời này của Long Thiên Tiếu há không phải đang bắt nạt người khác sao?  
 
Luôn chỉ có nhà họ Vương bọn họ bắt nạt người khác, trước giờ chưa có người khác bắt nạt nhà họ Vương.   
 
Vương Như Lực đang định nói chuyện lại bị ánh mắt của Vương Như Long ngăn lại.  
 
"Mặc dù là như vậy, nhưng ông ấy cũng không gây ra tổn hại đáng kể nào cho hai người, bọn họ cũng không đáng chết”.  
 
Vương Như Long nghe vậy, cũng chỉ thản nhiên nói.  
 
"Không có nguyên nhân gây ra tổn hại đáng kể là vì tôi kịp thời ngăn cản. Nếu như sau khi gây ra tổn hại đáng kể mới ngăn cản, vậy thì không phải đã trễ rồi sao? Còn lời anh nói bọn họ không đáng chết, vậy anh trả lời tôi, tôi giết bọn họ rồi à?"  
 
Long Thiên Tiếu mạnh mẽ hỏi ngược lại.  
 
"Không có”.  
 
Vương Như Long nghe vậy, dường như trả lời theo bản năng.  
 
"Nếu như không có, vậy anh nói với tôi cái gì mà tội không đáng chết. Mục đích xuất hiện của các người hôm nay là gì? Tạo áp lực cho nhà họ Cố, cho tôi, muốn tôi cúi đầu trước các người sao? Hay là nhà họ Vương các người muốn tiếp tục chuyện mà bọn giết người kia chưa hoàn thành? Hay là nói muốn tôi khuất phục trước uy quyền của nhà họ Vương các người?"  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ lạnh lùng nói.  
 
"Tôi!"  
 
Vương Như Long bị chất vấn đến mức câm nín không biết nói gì.  
 
"Tôi biết được suy nghĩ của các người, các người muốn thủ tiêu tôi? Bởi vì, ở thành phố Lâm Giang chỉ có người nhà họ Vương các người bắt nạt người khác, làm gì có người bắt nạt các người. Vương Tùng Lâm bị lôi kéo vào chút chuyện cỏn con, nhưng suy cho cùng ông ta cũng là người nhà họ Vương. Nhà họ Vương các người cảm thấy người của mình bị kéo vào hố, cảm thấy trong lòng vô cùng chênh vênh, vì vậy muốn tìm hiểu thông tin chi tiết của tôi, sau đó tìm cơ hội nắm bắt xử lý tôi”.  
 
Long Thiên Tiếu lại nói, từng câu từng chữ đâm vào trong tim, Vương Như Long nghe vậy trong lòng sợ hãi, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, bởi vì ánh mắt Long Thiên Tiếu nhìn anh ta, đem lại cho anh ta một cảm giác nguy hiểm, vô cùng sợ hãi, anh ta cảm thấy bản thân giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy.  
 
Vô dụng, đây là tên ở rể vô dụng nhà họ Cố, một kẻ vô dụng lại có thể nhanh mồm nhanh miệng, suy nghĩ nhanh nhẹn như vậy? Ấn tượng của Vương Như Long đối với Long Thiên Tiếu thay đổi rất nhiều, Long Thiên Tiếu bây giờ làm gì có dáng vẻ nào giống với một kẻ vô dụng chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK