“Mẹ yên tâm, đều là những đồng tiền chính đáng. Ông ta tặng con đương nhiên là có lý do để tặng. Con nhận đương nhiên cũng có lý do để nhận”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì kiên nhẫn giải thích. Bố mẹ anh là thế, anh cũng không có cách nào khác, hai ông bà quá thật thà.
“Con đừng có đụng đến những thứ không minh bạch, bố đã dặn con rồi”, Long Đức Phúc cũng nói.
“Con biết rồi, bố mẹ yên tâm, trong lòng con hiểu rõ mà”, Long Thiên Tiếu nói.
“Nói gì thì nói, nhận của người ta nhiều tiền như thế cũng khiến lòng không yên! Nhà họ Tần có phải là nhà họ Tần của cô Tiểu Manh đó không?”, Lý Bình hỏi.
“Vâng”, Long Thiên Tiếu nói.
“Chúng ta đã nhận của nhà người ta bao nhiêu ân tình rồi, giờ còn nhận nhà người ta tặng, thật là ngại quá”.
Lý Bình có chút khó xử nói. Long Đức Phúc cũng gật đầu, đối với sự chăm sóc của nhà họ Tần dành cho bọn họ trong những ngày ở bệnh viện quả thực làm cho bọn họ có chút vừa mừng vừa lo, trong lòng còn đang suy nghĩ làm sao để cảm ơn người ta đây!
Thằng nhóc Long Thiên Tiếu lại nhận nhà người ta tặng, việc này làm trong lòng hai ông bà vô cùng không yên tâm.
“Đợi sau khi bố phẫu thuật xong, bố mẹ chuyển đến là được rồi. Hôm nay hãy để Vận Nhi chuyển đồ qua. Trong biệt thự cái gì cũng có, những cái mà mọi người cần đem theo chắc không nhiều đâu. Con đã nhờ người ở văn phòng bán hàng dưới núi Vân Lan giúp đỡ, chắc chỉ cần một buổi chiều là xong”, Long Thiên Tiếu chậm rãi nói.
“Thế cũng được, chỉ sợ bố mẹ ở không quen”.
Long Vận Nhi có chút khó xử nói. Bố mẹ cô trước đây toàn ở những nơi bình thường, hơn nữa còn là nhà ở xóm lao động nghèo, bây giờ sống ở biệt thự sợ là không quen.
“Chuyện đó không lo, mọi người nghe con là được. Tý nữa Vận Nhi sẽ đi với con một chuyến, những cái cần mang đi thì sẽ mang đi, không cần thì thôi. Trong biệt thự cái gì cũng có”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu thong thả nói. Lý Bình và Long Đức Phúc còn muốn nói gì nữa nhưng không ngăn nổi sự kiên quyết của Long Thiên Tiếu nên chỉ đành nghe theo vậy.
“Cậu Long, cậu đến rồi à”.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Lưu Chấn Sinh bước vào, phía sau Lưu Chấn sinh là một ông già mặc áo blues trắng, người này không phải là Tạ Trường Lâm thì còn là ai?
“Cậu Long, nghe nói cậu đến, chúng tôi liền tới đây xem thử”.
Tạ Trường Lâm chắp tay chào Long Thiên Tiếu và nói. Trải qua sự việc lần trước, ông ta đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Long Thiên Tiếu, ít nhất là về mặt nhân phẩm và tính cách, đáng để ông ta tôn trọng.
Hơn nữa, người ta có thể mời được người như Bách Lý Vô Cầu tới đủ để cho thấy người ta có bản lĩnh không tầm thường.
“Viện trưởng Tạ khách sáo rồi, nếu ông bận thì không cần tới cũng được”, Long Thiên Tiếu nói, ấn tượng của anh với con người Tạ Trường Lâm này không hề xấu.
“Đâu có, bố cậu sắp làm phẫu thuật, hôm nay bệnh viện đã sắp xếp cho ông ấy làm tất cả các kiểm tra cần thiết, cậu Bách Lý cũng đã liên lạc với bệnh viện, cuộc phẫu thuật này do cậu Bách Lý thực hiện thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì. Chân của bố cậu sẽ trở lại bình thường nhanh thôi”, Tạ Trường Lâm vô cùng khách khí nói.
“Các vị đã vất vả rồi”.
Long Thiên Tiếu cũng vô cùng khách khí nói. Người ta kính anh ba phần, anh tất sẽ đáp lại bảy phần. Long Thiên Tiếu kiêu ngạo nhưng không có nghĩa anh không biết cách đối nhân xử thế.
“Điều này là việc nên làm, cậu Long khiêm tốn rồi, thật là làm cho họ Tạ tôi hổ thẹn!”
Tạ Trường Lâm lại vô cùng khách khí nói. Mọi người xung quanh nghe thấy vậy thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc, không ngờ bậc tiền bối Tạ Trường Lâm đức cao vọng trọng như thế lại đối với Long Thiên Tiếu tôn kính như vậy.
“Chậc chậc chậc, có chuyện gì mà náo nhiệt thế”.
Lúc này, từ bên ngoài đi vào một người, người tới là Tần Tiểu Manh.
“Cô chủ, cô tới rồi ạ”.
“Xin chào cô chủ”.
Tạ Trường Lâm và Lưu Chấn Sinh nghe thấy vậy thì vội vàng chào hỏi.
“Chào mọi người”, Tần Tiểu Manh nói.
“Chào chị Tiểu Manh”.
Lúc này, Long Tiểu Tịch nói với giọng ngọt ngào, lúc người lớn nói chuyện, cô bé vẫn luôn tựa bên người Lý Bình, thỉnh thoảng thì thầm mấy câu với Lý Bình, dường như có một bí mật không thể nói ra giữa bà và cháu gái.
“Miệng của em gái thật ngọt, chị yêu em chết mất thôi”.
Tần Tiểu Manh nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Long Tiểu Tịch, nói chuyện còn dễ nghe như thế liền không nhịn được đi tới véo véo má Long Tiểu Tịch.
“Bỏ tay ra, chị đáng ghét quá”.
Long Tiểu Tịch bị véo có chút đau, duỗi tay ra đánh vào tay Tần Tiểu Manh, nhưng không đánh trúng.
“Cháu đến làm gì?”, Long Thiên tiếu hỏi một cách lạnh lùng và ngắn gọn.
“Tiểu Tiếu, sao con lại nói thế với cô Tiểu Manh?”
Nghe thấy những lời không hề khách khí của Long Thiên Tiếu, Lý Bình nói với giọng trách móc.
“Bác trai không phải sắp phẫu thuật hay sao? Cháu đến xem, cháu bảo bọn họ chuẩn bị xong rồi, tiện qua kiểm tra công việc một chút. Còn nữa, không phải hôm nay chú chuyển nhà mới sao? Cháu đến giúp chú!”, Tần Tiểu Manh xem như là chuyện đương nhiên.
“Cháu tốt bụng thế sao?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì cũng có chút kinh ngạc. Bình thường Tần Tiểu Manh này không giục sẽ không làm, bây giờ lại chủ động như thế, thật sự là hiếm thấy.
“Tiện ăn chực một bữa cơm được chứ? Cháu định giúp mọi người chuyển nhà”.
Tần Tiểu Manh lại nói. Nói thật, cô có chút tham ăn, sau khi ăn cơm ở nhà Long Thiên Tiếu, về tới nhà ăn cái gì cũng đều cảm thấy không ngon, đều tại đồ ăn ở nhà ông chú này quá ngon, tay nghề này thật sự còn hơn cả đầu bếp nhà cô.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì không nhịn được mà trợn tròn mắt.
“Được được, tất nhiên là được rồi, chỉ cần cô Tiểu Manh thích thì đều được”.
Nghe những lời này, Lý Bình vô cùng vui mừng nói. Người ta có ơn lớn với nhà mình, bà ấy muốn làm một chút gì đấy để báo đáp.
“Cảm ơn bác gái”, Tần Tiểu Manh mỉm cười ngọt ngào.
“Tiểu Tiếu, có nghe thấy không, tối nay nấu thêm mấy món, phải để cô Tiểu Manh ăn ngon miệng nhé”, Lý Bình lại nói với Long Thiên Tiếu.
“Con biết rồi. Nếu không có việc gì nữa thì con đi đây, ngày mai con lại tới”, Long Thiên Tiếu đứng dậy và nói.
“Cháu cũng đi”.
Tần Tiểu Manh cũng đứng dậy. Muốn ăn chực thành công, có ba bí quyết, đầu tiên là mặt dày, sau đó vẫn là mặt dày, cuối cùng là mặt vô cùng dày.
“Vận Nhi, trước tiên chúng ta đi xem nhà, sau đó em đi chuyển đồ, em thấy thế nào?”, Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi.
“Được ạ, tùy anh sắp xếp”, Long Vận Nhi gật đầu và nói.
“Vậy chị Vận Nhi ngồi xe em nhé, ba người nhà chú ngồi một xe, quả thật là hoàn mỹ”, Tần Tiểu Manh vội vàng sắp xếp.
“Được”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ thờ ơ đáp.
“Hihi, được”.
Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì vui mừng nói, xem ra bữa ăn chực này chắc chắn thành công rồi.
Nói xong, Long Thiên Tiếu liền chào mọi người một tiếng rồi cùng với Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch đi xuống dưới lầu. Tần Tiểu Manh thấy vậy thì cũng đi theo.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK