Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe thấy câu hỏi của Long Thiên Tiếu, Vương Mỹ chỉ sững sờ rồi lại sững sờ, khi bị chặt ngón tay, tinh thần của bà ta đã suy sụp, lúc này, sắc mặt bà ta tái nhợt, tình trạng rất xấu.

Cố Thiếu Duy lại vô cùng sợ hãi, sắc mặt cũng rất tệ.

“Anh rể, cầu xin anh tha cho em, em biết sai rồi”.

Cố Thiếu Duy đã khóc thành tiếng, cầu xin tha thứ.

“Ai là anh rể cậu, tôi có thằng em vợ vô dụng như cậu sao?”

Nghe xong, Long Thiên Tiếu nói bằng vẻ mặt châm biếm.

“Dẫn các người đến, là muốn các người nhìn xem rốt cuộc Vương Như Lực có kết cục gì, xem xem chọc vào người của tôi sẽ chết như thế nào. Không phải các người coi Vương Như Lực là chỗ chống lưng cho mình sao? Nhìn cho kỹ, chỗ chống lưng của các người bị lật đổ thế nào”.

Long Thiên Tiếu tàn nhẫn nói.

Khi anh nói ra những lời này, Cố Tuyết Cầm chỉ ngoảnh mặt đi, cô không muốn thấy tình huống phía bên này, cô đã chết tâm từ lâu rồi.

“Dẫn bọn họ vào”.

Long Thiên Tiếu nói với người của Lôi Hổ.

Nghe thấy vậy, đàn em của Lôi Hổ lại dẫn hai người vào dưới sự lãnh đạo của Phương Thắng Thiên.

Phương Thắng Thiên làm động tác mời Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm vào.

Hầu hết đám thuộc hạ của Phương Thắng Thiên không biết Long Thiên Tiếu, nhưng bọn họ biết Lôi Hổ.

Đối mặt với Long Thiên Tiếu, không chỉ có Phương Thắng Thiên thấp thỏm mà ngay cả Lôi Hổ cũng vô cùng kính cẩn, mọi người đều nhìn ra có gì đó khác thường, sợ rằng anh Long này không phải là người thường.

Phương Thắng Thiên dẫn đầu ở phía trước, đằng sau Long Thiên Tiếu lại có một nhóm người, hầu như là thuộc hạ cao cấp của Bắc Thành và Đông Thành.

Chuyện Đông Thành và Bắc Thành giảng hòa, Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ không công bố ra ngoài, hơn nữa, chuyện Bắc Thành và Đông Thành lựa chọn giảng hòa mới chỉ diễn ra trong vòng hai ngày hôm nay, cho nên người biết cũng không nhiều.

Lúc này, nếu có người không biết chuyện thấy Lôi Hổ xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

“Anh Long, mời đi lối này”.

Bước vào thang máy xuống tầng hầm, Phương Thắng Thiên tiếp tục dẫn đường ở phía trước.

Tầng trệt của tòa nhà Phương Thiên Đại Hạ được cải tạo thành một nhà giam.

“Nơi này do chú Châu xây dựng, trước đây từng nhốt rất nhiều người, nhưng 10 năm qua, tình hình thành phố Lâm Giang thay đổi, mọi người tập trung kiếm tiền. Cho dù có mâu thuẫn gì cũng sẽ không tùy tiện đụng đến dao súng. Cho nên, đã rất lâu rồi không có ai vào đây”.

Phương Thắng Thiên vừa đi vừa giới thiệu, nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ gật đầu.

Thấy tất cả những thứ này, Cố Tuyết Cầm lại vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ rằng thành phố Lâm Giang còn có nơi như vậy, một nhà giam rất lớn, hơn nữa, nơi này thực sự xây dựng theo kiến trúc nhà tù.

“Bố tôi là Vương Dương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, tôi là cậu ba chi chính nhà họ Vương, con mẹ nó, thả ông đây ra”.

“Phương Thắng Thiên, anh không biết tốt xấu, anh đang tự tìm đường chết đó, anh sẽ phải trả giá, ông nội tôi nhất định sẽ san bằng Bắc Thành”.

“Thả ông đây ra, đưa con tiện nhân nhà họ Cố lên giường ông, nếu không các người đều phải chết!”

Long Thiên Tiếu vừa mới bước vào nhà giam, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo liền truyền đến.

Nghe thấy giọng nói này, cảnh tượng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu Cố Tuyết Cầm, trên mặt cô có chút hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.

Đương nhiên, Long Thiên Tiếu cũng chú ý tới động tác nhỏ bé này, anh chủ động nắm lấy tay cô, vỗ vỗ, ý bảo cô không cần lo lắng.

“Anh Long, tôi kêu người đưa cậu ta đến phòng thẩm vấn nhé”.

Phương Thắng Thiên nói với Long Thiên Tiếu.

“Đi đi”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Cậu, kêu người dẫn cậu ta tới”.

Phương Thắng Thiên nói với người ở bên cạnh, nghe thấy vậy, tên đàn em đó nhanh nhẹn đi vào trong.

“Anh Long, mời đi bên này”.

Phương Thắng Thiên lại nói, hắn ta dẫn Long Thiên Tiếu vào một phòng thẩm vấn rất lớn.

“Các người thả tôi ra, đừng đụng vào tôi. Các người muốn đưa tôi đi đâu?”

Bên ngoài lại truyền đến giọng rít gào của Vương Như Lực.

Không lâu sau, Vương Như Lực được đưa đến, cậu ta bị cố định trên một chiếc ghế, đám người Long Thiên Tiếu ngồi đối diện với cậu ta.

“Cậu Vương”.

Thấy Vương Như Lực, mắt Cố Thiếu Duy sáng lên, rồi đột nhiên lại mờ đi, bởi vì cậu ta phát hiện lúc này Vương Như Lực cũng bị khống chế.

“Rác rưởi, Long Thiên Tiếu, thả tôi ra. Bố tôi là Vương Sinh, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nếu tôi xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các người đâu”.

Khi thấy Long Thiên Tiếu, Vương Như Lực lại gầm lên.

Thấy thế, khuôn mặt Long Thiên Tiếu trở nên rét lạnh.

“Lẽ nào ở thành phố Lâm Giang, nhà họ Vương có thể dùng một tay che trời sao?”

Long Thiên Tiếu nghịch chiếc bút trên bàn, xác thực nói.

“Nhà họ Vương quả thực có chút thế lực ở thành phố Lâm Giang. Không giấu anh Long, hôm nay tôi cũng muốn xem anh có thể làm đến mức nào”.

Nghe thấy vậy, Phương Thắng Thiên liền nói.

“Tôi đã nói rồi, Vương Như Lực chỉ có đường chết, mà nhà họ Vương, một mình cậu ta chết vẫn chưa đủ. Tôi cho rằng, ngày mai để ông nội cậu ta treo cổ tự tử ở quảng trường trung tâm thành phố là một ý kiến không tồi”.

Long Thiên Tiếu ung dung nói.

“Các người nằm mơ đi, các người đang tự tìm đường chết, bố tôi là Vương Dương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nhà họ Vương sẽ không tha cho các người”.

Hai mắt Vương Như Lực đỏ hoe, cậu ta gầm lên dữ dội.

“Nhà họ Vương quá nuông chiều cậu rồi, nhà cậu không dạy cậu tử tế, tôi sẽ thay nhà cậu dạy dỗ cậu, cho cậu biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Dùng dây thừng trói chân tay cậu ta lại, đè xuống đất thành hình chữ bát”.

Long Thiên Tiếu nhìn vào Vương Như Lực, nhàn nhạt nói. Nghe xong, mấy tên đàn em liền đi lên, dùng dây thừng trói chân tay Vương Như Lực lại, sau đó mở khóa ghế đẩu, thả Vương Như Lực ra.

Mấy người lao tới đè Vương Như Lực xuống đất, cậu ta nằm chổng vó lên trời.

Đám người không biết Long Thiên Tiếu sẽ làm gì, họ chỉ làm theo những gì anh nói.

“Các người làm gì vậy, thả tôi ra”.

Vương Như Lực hoảng sợ hét lớn, nhưng cũng chẳng ích gì, không có ai quan tâm đến cảm nhận của cậu ta.

Lúc này, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy cũng bị ném xuống đất, bộ dạng vô cùng chật vật nhếch nhác.

“Để tôi giới thiệu chút. Vị này là Lôi Hổ, Đông Thành thành phố Lâm Giang là địa bàn của anh ta. Vị này là Phương Thắng Thiên, Bắc Thành thành phố Lâm Giang là địa bàn của anh ta. Bây giờ bọn họ đều nghe theo tôi, nói cách khác, nửa thành phố Lâm Giang đều nghe theo Long Thiên Tiếu tôi, các người lấy gì đấu lại tôi?”

Long Thiên Tiếu nhìn Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy bằng ánh mắt lạnh lùng, anh khinh thường nói.

Nghe thấy vậy, cơ thể Vương Mỹ không ngừng run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và không thể tin được. Cố Thiếu Duy lại nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Vương Như Lực, cậu ba nhà họ Vương. Bản tính háo sắc, bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ, ỷ vào thế lực nhà họ Vương, tác oai tác quái. Hôm nay tôi sẽ không giết cậu ta, tôi chỉ khiến cho cậu ta sống không bằng chết mà thôi. Ngày mai, tôi sẽ cho cậu ta tận mắt chứng kiến ông nội mình treo cổ chết trước mặt cậu ta”.

Giọng điệu Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng, nhưng lại giống như là đang tuyên án vậy.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK