“Vậy tốt quá! Đầu bếp Long, anh nghe thấy chưa?”
Bách Lý Vô Cầu vừa nghe được lời này, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, Cố Tuyết Cầm này thật biết cách làm người, chỉ đáng tiếc là phải gả cho đống phân bò như Long Thiên Tiếu.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ cau mày, liếc nhìn Bách Lý Vô Cầu.
“Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, đến cả lời của vợ anh cũng không nghe sao, có phải là anh muốn tạo phản không?”
Bách Lý Vô Cầu ỷ thế nói.
“Đúng đó đúng đó, ông Long nhất định phải nghe theo vợ”.
Tiểu Nhị không sợ chết nói, cậu ta không hề chịu ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, lúc này vẫn ngồi xổm trên đất ăn ngấu nghiến, đã lâu rồi họ mới được ăn một bữa ngon như vậy, không phải là bọn họ không có tiền, chỉ là mùi vị của mấy món ở khách sạn quá tầm thường, không kích thích vị giác và không hợp khẩu vị.
“Khi nào bắt đầu làm phẫu thuật?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Ăn xong sẽ bắt đầu, không phải ca phẫu thuật lớn gì, các người lo lắng làm gì, thật khó hiểu”.
Bách Lý Vô Cầu tiếp tục ngồi xổm xuống để ăn, đáp.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, bày ra bộ dạng không nói nên lời, thế này mà bảo là không phải ca phẫu thuật lớn gì, đây là phẫu thuật xương cốt đó, hơn nữa, cho dù là viện trưởng bệnh viện, hay là bác sĩ chủ nhiệm cũng không hoàn toàn chắc chắn về ca phẫu thuật, nhưng trong miệng anh ta lại trở thành một ca phẫu thuật nhỏ.
“Rủi ro như thế nào?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Nếu đã là ca phẫu thuật nhỏ, rủi ro cái rắm ấy. Không có rủi ro, đã bao giờ anh thấy Bách Lý Vô Cầu tôi chữa bệnh chết người chưa?”
Bách Lý Vô Cầu cúi đầu ăn, nói bằng vẻ mặt thờ ơ.
“Giỏi vậy”.
Long Đức Phúc nghe thấy thế, kinh ngạc nói, phẫu thuật người khác không thể thực hiện được, vậy mà anh ta lại dám chắc 100%.
“Ở bên ngoài anh ta cũng có chút tiếng tăm, cái gì mà bác sĩ thiên tài này v.v”.
Long Thiên Tiếu đi tới, ngồi trước mặt Long Đức Phúc, đáp.
“Vậy tốt, vậy thì tốt. Người bạn này của con thật giỏi, có thời gian, con phải mời cậu ấy đến nhà ăn cơm nhé”.
Long Đức Phúc cười ha hả, không phải bởi vì cuộc phẫu thuật của ông không có rủi ro, mà là ông cảm thấy tự hào về con trai của mình khi có thể kết bạn với một nhân vật như vậy.
Những người bạn của con trai ông, ai nấy đều là người có sức ảnh hưởng, đây là điều đáng mừng, chứng tỏ con trai ông có năng lực, có thể lăn lộn ở bên ngoài, là một người bố, trong lòng ông đương nhiên rất vui.
“Không cần đâu, phiền phức”.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói.
“Long Thiên Tiếu, anh xem lời anh nói có phải là tiếng người không? Tôi từ Đế Đô xa xôi ngàn dặm đến làm phẫu thuật cho bác trai, anh không mời tôi lấy một bữa cơm thì cũng thôi đi, đằng này còn nói tôi phiền phức, rác rưởi!”
Bách Lý Vô Cầu nghe xong, không vui nói, anh ta tức đến nỗi chửi thề.
“Cạch cạch”.
Lúc này, cánh cửa phòng khẽ mở ra, một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào, dẫn đầu là một người, không phải là Tạ Trường Lâm thì còn là ai khác, bên cạnh ông ta còn có Lưu Chấn Sinh.
Tạ Trường Lâm dẫn theo một đám thực tập sinh vào, nhưng vừa bước vào, thấy tình huống trước mắt, bọn họ đều choáng váng, đang làm gì vậy, mở tiệc ăn uống sao?
“Uh Uh, cậu Bách Lý, cậu không biết bệnh viện chúng tôi có nhà ăn sao? Đồ ăn ở nhà ăn khá ngon đó”.
Tạ Trường Lâm sững sờ một lúc, ông ta cho rằng mình tiếp đón không chu toàn, có chút xấu hổ nói.
Lúc này, một đám người nhìn hai người đang ăn, mặt dày của Bách Lý Vô Cầu không khỏi đỏ lên, mất mặt, mất mặt quá đi mất thôi!
Nhưng Tiểu Nhị lại không quan tâm lắm, mặc kệ các người nhìn gì thì nhìn, tôi cứ việc ăn.
Trong số đám thực tập sinh đó, một số đã từng gặp Bách Lý Vô Cầu, nhưng có một số vẫn chưa.
Thấy anh ta ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn cơm, một bộ phận thực tập sinh trợn mắt há hốc mồm ra nhìn.
Đây chính là bác sĩ thiên tài Bách Lý trong truyền thuyết sao? Điệu bộ này, sao giống như công nhân bốc gạch trên công trường vậy nhỉ, ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, mất mặt quá đi! Đây mà là bác sĩ thiên tài hả? Sao chẳng có chút khí chất nào thế?
“Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, có phải là nhìn tôi ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, liền cảm thấy tôi không giống bác sĩ, càng không giống một bác sĩ có trình độ đúng không. Tôi nói cho đám người trẻ tuổi như các người biết, lương y như từ mẫu, hành y cứu đời, chăm sóc người bị thương. 10 năm trước, Bắc Cảnh xảy ra bệnh dịch, vô số bác sĩ ở đế quốc Đại Hạ vẫn chiến đấu trên tiền tuyến bất chấp hoàn cảnh vật tư vô cùng thiếu thốn. Tình cảnh lúc đó của bọn họ còn mất thể diện hơn cả bộ dạng ngồi xổm xuống đất ăn cơm của tôi bây giờ. Nhưng, không có ai có thể phủ nhận sự vĩ đại của những người này, họ là những anh hùng hạng nhất, tất cả người dân Đại Hạ chúng ta sẽ luôn ghi nhớ công lao của bọn họ!”
Bách Lý Vô Cầu đứng dậy, khí phách nói, khi đám thực tập sinh kia nghe được những lời này, ai nấy cũng có vẻ hiểu và gật đầu lia lịa. Những gì vị bác sĩ thiên tài này nói dường như rất có lý.
“Bác sĩ thiên tài Bách Lý nói không sai, lương y như từ mẫu, các cậu đã học được chưa?”
Nghe đến đây, Tạ Trường Lâm ho nhẹ một tiếng, không thể không nói, ông ta có thể hiểu được Bách Lý Vô Cầu muốn diễn đạt điều gì, nhưng khả năng biểu đạt ngôn ngữ của anh ta, thực sự quá chán.
“Học được rồi”.
Mọi người đồng thanh đáp lại.
“Vậy thì tốt, bây giờ các cậu đến xem tình trạng của bệnh nhân đi, xem tình huống của cái chân này. Đợi lát nữa trở về, mỗi người phải đưa ra một phương án điều trị cho tôi”.
Tạ Trường Lâm rất hài lòng với phản ứng của mọi người, đây đều là học sinh mà ông ta dẫn theo, đại đa số bọn họ đều ở thành phố Lâm Giang, thậm chí là những học sinh vô cùng ưu tú đến từ các nơi của Đại Hạ, dù sao, ở trong ngành y, ông ta cũng là người có tiếng.
Đám học sinh đó nghe thấy vậy, lập tức đến kiểm tra chân của Long Đức Phúc, mấy ngày nay, Tạ Trường Lâm rất thích dẫn người đến đây khám chân, đôi chân này của Long Đức Phúc, đã được rất nhiều người xem qua rồi, ông cũng đã quen với chuyện này.
“Cậu Bách Lý, không biết cuộc phẫu thuật lần này, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
Lúc này, Tạ Trường Lâm đi tới trước mặt Bách Lý Vô Cầu, khom người hỏi.
Mặc dù ông ta lớn hơn Bách Lý Vô Cầu rất nhiều, nhưng ở trong giới y học, ông ta không nổi tiếng bằng Bách Lý Vô Cầu.
Vầng hào quang trên đầu Bách Lý Vô Cầu đã quá nhiều, nổi tiếng khi còn trẻ, là một bậc thầy y thuật nổi danh khắp Đại Hạ.
Một tay Bách Lý Vô Cầu cầm đũa, chỉ có một tay đang rảnh, nhưng miệng của anh ta lại không rảnh, nghe được câu hỏi của Tạ Trường Lâm, anh ta duỗi một bàn tay ra.
“Nắm chắc 50% sao?”
Thấy thế, Tạ Trường Lâm suy đoán, 50% đã cao lắm rồi, bỏi vì những người như bọn họ không nắm chắc một phần trăm nào cả, nếu nắm chắc thì họ đã không để Bách Lý Vô Cầu thực hiện cuộc phẫu thuật này.
“Không phải 50%, mà là 100%, ông hiểu không?”
Bách Lý Vô Cầu vừa ăn vừa nói, anh ta đã không cần thể diện gì đó nữa rồi, anh ta chỉ biết rằng con người Long Thiên Tiếu chẳng ra làm sao, mà tay nghề nấu nướng cũng khá ổn. Trong lúc nhất thời, anh ta ăn uống no say.
“100%? Cường điệu như vậy sao?”
Nghe xong, Tạ Trường Lâm liền sửng sốt, chắc chắn 100%, điều này cũng quá điên cuồng rồi?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK