Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57: Mối thù này, chỉ có máu chảy thành sông mới có thể báo

“Người này coi trọng tình nghĩa, tính cách hiếu chiến, ở thành phố Lâm Giang này, thực lực của anh ta cũng có thể coi như hàng đầu, thỉnh thoảng ra sân chiến đấu với những người khác thì cũng ít khi gặp đối thủ xứng tầm”.

Lâm Hi giới thiệu.

“Có rảnh thì đến võ đài xem anh ta thế nào, để tôi đến đọ sức với anh ta!”

Long Thiên Tiếu định thần lại, sau đó nói.

“Được thôi, tôi sẽ sắp xếp bên này, đến khi nào thời gian thích hợp, tôi và anh cả sẽ cùng đến đó!”

Lâm Hi gật đầu, trả lời.

“Mệnh lệnh xóa sổ nhà họ Tôn, là do cô đưa ra đúng không?”

Long Thiên Tiếu lại hỏi.

“Thành phố Lâm Giang có vị trí địa lý đặc biệt, tiến có thể tấn công, lui về có thể phòng thủ, là đầu mối then chốt để kết nối Nam Bắc, trung tâm kinh tế của Giang Nam, trung tâm quân sự của Nam Cảnh, vùng đất mà những nhà quân sự phải chiếm bằng được. Phía trên chắc chắn kiểm soát rất gắt, chuyện nhà họ Tôn, phía trên đã muốn động vào từ lâu rồi. Anh đừng nghĩ đây chỉ là một nhà họ Tôn nhỏ bé nhưng những chuyện họ làm ra rất ghê tởm, vô nhân đạo, chúng đều liên quan đến súng ống đạn dược, ma túy, buôn bán người. Ngoài ra, đương nhiên có nguyên nhân khiến anh cả ở đây, phía ông nội đã biết tình hình ở đây rồi, yêu cầu tôi thúc giục hoàn thành chuyện này”.

Lâm Hi giải thích, những chuyện liên quan đến nhà họ Tôn, Long Thiên Tiếu không biết cụ thể, nhưng cái chết của nhà họ Tôn, bọn họ có chết cũng chưa hết tội.

“Cô làm rất tốt!”

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.

“Hôm nay tôi hẹn anh cả ra đây, là vì muốn nói chuyện năm năm trước”.

Lâm Hi nói sang chuyện khác.

“Cô biết chuyện gì, thì nói ra đi, có lẽ sẽ giúp được tôi”.

Nhắc đến năm năm trước, ánh mắt của Long Thiên Tiếu thoáng qua một tia lạnh lùng.

“Năm năm trước, anh cả xuất chinh, chị dâu và con gái ở lại Lâm Giang. Anh cả chưa từng lộ mặt thật, những người biết được quan hệ của chị dâu và anh cả, hầu hết đều ở thủ đô, hơn nữa còn là danh gia vọng tộc, những người quyền cao chức trọng”.

Lâm Hi khẽ nhíu mày, nhớ lại chuyện xảy ra năm năm trước.

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì cũng khẽ cau mày, nhưng hiện giờ anh không giống với Lâm Hi, trong lòng anh đau như cắt thịt, từng nhát dao như cứa vào tim anh.

“Tôi ở tiền phương đổ máu, hậu phương lại có người ra tay với vợ con tôi!”

Hai mắt Long Thiên Tiếu đỏ hoe, nắm chặt hai tay.

“Thành phố Lâm Giang là một nơi cực kỳ quan trọng, ngoài nhà họ Tần đứng đầu ra, còn có ba gia tộc lớn khác, đều là danh gia vọng tộc của thành phố Lâm Giang, lần lượt chính là nhà họ Thượng Quan, nhà họ Lăng và nhà họ Vương, bọn họ gắn bó chặt chẽ với các gia tộc lớn ở thủ đô. Đương nhiên, người bình thường không biết những chuyện này, tôi cũng biết những chuyện này qua vài kênh tình báo bí mật. Nhà họ Lâm tôi cũng có qua lại với nhà họ Tần, nhưng những việc ấy, cũng không thể coi là bí mật, chúng tôi cũng không cố tình che giấu nó”.

Lâm Hi nói.

“Thế nên, cô nghi ngờ, chuyện để lộ bí mật năm đó, có liên quan đến một trong những gia tộc này?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Tôi không dám khẳng định, đây chỉ là suy đoán của tôi. Bọn họ bồi dưỡng ra nhiều gia tộc ở thành phố Lâm Giang như vậy, rõ ràng là có nhu cầu, có mục đích. Anh cả của năm năm trước, phải khiến mọi người lóa mắt như thế nào? Bọn họ không thể giết anh, nhưng có thể thông qua người mà anh thân cận yêu thương nhất để giết anh. Trên thế giới này, nơi nào có lợi ích thì nơi đó có sự tranh chấp, rất nhiều người không mong muốn anh trở nên quá mạnh mẽ. Trong bốn chiến khu lớn ở Đại Hạ, ở chiến khu Nam Cảnh của tôi cũng đạt đến quân số một triệu, hơn nữa ai cũng là những binh lính tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ lưỡng, khu vực canh giữ cũng nhiều nhất. Ba chiến khu lớn khác chỉ có chiến lực thường trực không quá 300 ngàn. Chiến khu Nam Cảnh của tôi có thể lớn mạnh đến mức này, trừ chiến thắng liên tục trong mười năm gần đây, điều quan trọng hơn chính là uy tín mà anh cả tích lũy bao năm qua, đã khiến những người trẻ tuổi ở Đại Hạ lấy đó làm hình mẫu, lần lượt đến tuyển quân! Nhân vật khủng bố như vậy, luôn khiến những người có động cơ khác, run sợ trong lòng!”

Lâm Hi lắc đầu, sau đó phân tích đâu vào đấy.

“Mối thù này, chỉ có máu chảy thành sông mới có thể báo được!”

Hai mắt Long Thiên Tiếu đỏ hoe, sát khí trên cơ thể bộc phát, nhiệt độ xung quanh, dường như giảm xuống trong chốc lát.

“Anh cả rời khỏi Nam Cảnh cũng chính là điều mà bọn họ muốn nhìn thấy. Nhưng những tên tiểu nhân gian xảo ẩn nấp trong bóng tối kia sẽ không bao giờ ngờ được, dù anh cả có rời khỏi chiến khu Nam Cảnh, sức ảnh hưởng của anh cả vẫn là nguyên nhân quan trọng khiến vô số những người trẻ tuổi tài năng tới đầu quân. Vài năm nay, những người trẻ tuổi tài năng cả nước, đều có xu hướng đầu quân vào Nam Cảnh”.

Khóe miệng Lâm Hi nhếch lên, có phần giễu cợt nói.

“Bọn họ... bọn họ? Bọn họ là ai? Tôi phải điều tra rõ rốt cuộc bọn họ là ai, khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu, khiến cho bọn họ tan cửa nát nhà!”

Giọng điệu của Long Thiên Tiếu rất bình tĩnh nói nhưng ai cũng có thể nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của anh.

“Mặc dù anh cả có thể một mình đấu cả chục ngàn người, nhưng anh vẫn chỉ có một mình, cũng khó có thể thành công được. Nếu như anh cả còn có địa vị cao thì sẽ phải chịu rất nhiều ràng buộc, cho nên anh cả lựa chọn rút lui, lùi một bước để tiến một bước. Anh cả chọn thành phố Lâm Giang làm điểm xuất phát, có lẽ cũng có cảm giác, nơi này không hề tầm thường”.

Lâm Hi lại nói.

“Cá nhân tôi muốn báo thù, đương nhiên không thể dùng sức mạnh của Nam Cảnh, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu, để có được sức mạnh của chính mình”.

Long Thiên Tiếu nhìn Lâm Hi, sau đó nhấp một ngụm trà nói.

“Ông nội cũng biết anh nghĩ gì nên ông ấy bảo tôi tới giúp anh. Đế quốc đã yên ổn hòa bình quá nhiều năm rồi, có vài người đã quên những người đổ máu hy sinh để bảo vệ hòa bình. Có người đã từng đổ máu, bọn họ lại ở hậu phương lừa gạt, không từ thủ đoạn, giành lấy lợi ích cho riêng mình”.

Lâm Hi thản nhiên nói.

“Làm lại từ đầu, sao có thể coi là chuyện dễ dàng được?”

Long Thiên Tiếu nheo mắt lại, nói.

“Tôi nghĩ, chỉ cần anh cả ở đây, chuyện lớn có thể thành công!”

Lâm Hi trấn tĩnh, lại nói tiếp.

“Chuyện liên quan đến Lôi Hổ, cô tìm thời gian thu xếp đi. Nếu như không có chuyện gì, tôi phải trở về đây”.

Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ, sau đó nói.

“Chuyện này không thành vấn đề. Tôi vẫn còn chuyện khác”.

Lâm Hi nhớ đến điều gì đó, nói.



“Long thái tử hỏi đến lúc nào thì anh ta mới có thể đến thành phố Lâm Giang thăm anh”.

Lâm Hi hỏi.

Long Thiên Tiếu nghe xong, chỉ ngây người ra.

“Hiện giờ cậu ta là người đứng đầu của chiến khu Nam Cảnh, nếu cậu ta muốn đến thành phố Lâm Giang, e rằng cả thành phố Lâm Giang sẽ loạn lên mất, cô bảo lại với cậu ta, không cần làm những chuyện tốn sức mà chẳng lợi ích gì như vậy”.

Long Thiên Tiếu xua tay, sau đó nói.

“Tôi cũng nói như vậy, tôi nói anh cả không muốn bị làm phiền, nhưng anh ta cứ kiên trì, thậm chí còn nói muốn giống tôi, giải ngũ về quê”.

Lâm Hi nghe thấy, chỉ cười khổ.

“Cô nói với cậu ta, nếu như cậu ta cũng muốn giải ngũ về quê thì không cần đến gặp tôi, cả đời này, tôi cũng sẽ không gặp lại cậu ta, có lẽ cậu ta nên biết là tôi nói được làm được!”

Long Thiên Tiếu đứng dậy, dứt khoát nói, sau khi nói xong những lời này, anh mới rời khỏi căn phòng, nghênh ngang rời đi.

Lâm Hi nhìn Long Thiên Tiếu rời đi, chỉ nhẹ thở dài, cô ấy cũng giống với Long Thái Tử, trước kia đã được Long Thiên Tiếu đề bạt cân nhắc, cùng Long Thiên Tiếu đánh nam dẹp bắc, tình cảm giữa họ không cần nói cũng biết. Long Thiên Tiếu đối với họ, không chỉ là cấp trên mà anh còn là tín ngưỡng trong lòng, giống như một người anh, một người bố.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK